Ngô Bình: "Như thế không sợ người khác kiếm hời sao?"
Thân Công Nam Tinh: "Không phải ai cũng có thể thông qua điện Thiên Trạch, hơn nữa phần thưởng của năm ải đầu cũng gần như hết rồi. Điều đó nghĩa là phải đến ải thứ sáu mới có thưởng, nhưng trên đời này có mấy người làm được chứ?"
Ngô Bình cười nói: "Vậy cũng đúng, tôi muốn thử một lần".
Thân Công Nam Tinh nói: "Được. Ngày mai tôi sẽ dẫn anh Lý qua đó. Đến lúc đó anh nói anh là anh họ tôi, hơn nữa bảo là tôi bỏ tiền ra cho anh".
Advertisement
Ngô Bình gật đầu: "Được".
Thân Công Hằng vẫn luôn im lặng, lúc này mới nói: "Anh Lý, tôi mong anh có thể qua được ải thứ mười, lấy được giải thưởng cao nhất của điện Thiên Trạch! Nếu thế cũng có thể giúp tôi giải tỏa uất ức trong lòng".
Ngô Bình chợt thấy hứng thú: "Ồ, không biết giải thưởng cao nhất của điện Thiên Trạch là gì?"
Advertisement
Thân Công Hằng: "Tôi không rõ, dù sao cũng là thứ tốt".
Thân Công Bất Quần suy nghĩ một lúc, nói: "Nam Tinh, thay bằng con tự dẫn đi thì bố nghĩ nên bỏ tiền tìm người bên cạnh Đông Phương Vô Kỵ".
Thân Công Nam Tinh gật đầu: "Đúng là bố suy nghĩ chu toàn hơn, con đi thì sẽ dễ bị Đông Phương Vô Kỵ hoài nghi. Nếu như là mấy tên tay sai của hắn ta ra mặt thì sẽ không có vấn đề như vậy".
Lúc mấy người nói chuyện thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trên mặt đất. Bóng đen đó dần phóng to, sau đó một người đàn ông hiện ra, không thể nhìn ra tuổi tác của người đó.
Người này xuất hiện khiến tất cả mọi người nhà Thân Công đều đứng bật dậy, cung kính nói: "Lão tổ".
Hóa ra người này chính là lão tổ của nhà Thân Công, là Đại La Đạo Quân đã sáng lập cơ nghiệp của nhà Thân Công.
Người đàn ông ừ một tiếng: "Hằng Nhi đã khỏi rồi sso?"
Thân Công Bất Quần nói: "Thưa lão tổ, Hằng Nhi đã khỏi rồi, may nhờ có Lý công tử đã ra tay chữa trị".
Người đàn ông nhìn Ngô Bình, nói: "Đa tạ anh bạn".
Ngô Bình: "Người khách sáo quá".
Thân Công Nam Tinh: "Lão tổ, Lý công tử xưng em gọi anh với Hỗn Thiên Đạo Quân, anh ấy là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên".
Người đàn ông ngẩn ra: "Anh bạn xưng anh em với Hỗn Thiên sư thúc sao?"
Ngô Bình hơi ngại ngùng: "Cơ đại ca rất cố chấp với việc này nên tôi cũng hết cách".
Người đàn ông cười khổ: "Nếu như thế thì ta cũng phải gọi cậu là sư thúc".
Ngô Bình càng ngại hơn: "Chúng ta cứ tách biệt ra đi".