Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Ngô Bình: “Vì vậy con bắt buộc phải rời khỏi Thiên Đạo Môn sao?”  

 

Tiêu Thái Tôn thở dài: “Đấy cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ đành để con phải chịu thiệt thòi một chút”.  

 

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Ông Tiêu, giúp con chăm sóc cho Tử Phi”.  

 

Tiêu Thái Tôn: “Con yên tâm, có ông và tám vị tông chủ ở đây, Tử Phi sẽ không sao đâu”.  

 

Ngô Bình đưa cho ông ấy một miếng ngọc bội nói: “Nếu người đó có hỏi tung tích của con thì ông hãy đưa miếng ngọc bội này cho ông ta, nói là thứ này có thể tìm được con”.  

Advertisement

 

Tiêu Thái Tôn nhìn Ngô Bình đăm chiêu: “Huyền Bình, con định…”  

 

Ngô Bình bình thản đáp: “Ông Tiêu, dù ông ta có là Đại Thần thì con vẫn có thể hạ được ông ta”.  

 

Tiêu Thái Tôn cười: “Được, ông sẽ đưa ngọc bội cho ông ta. Có điều, con cũng phải cẩn thận, làm cho sạch sẽ một chút, tuyệt đối đừng để lại chứng cứ”.  

Advertisement

 

Ngô Bình giao ngọc bội lại rồi rời khỏi Thiên Đạo Môn, đến Đông Hải rộng lớn.  

 

Cùng lúc đó, trong phủ họ Ngụy, Ngụy Vô Cương đứng trước mặt một bán thần với vẻ mặt hèn mọn. Vị bán thần đó có khí tức rất đáng sợ, ông ta là thần sứ đến Thiên Đạo Môn lần này.  

 

Ngụy Vô Cương cười, nói: “Thần sứ đại nhân, đợi tên đó quay lại, nếu kẻ đó không chịu giao bàn bát quái ra thì ngài không cần khách sáo với cậu ta, cứ giết thẳng tay”.  

 

Bán thần thản nhiên đáp: “Dù sao thì cậu ta cũng là thiên tài của Thiên Đạo Môn, không nên giết, phế là được rồi”.  

 

Ngụy Vô Cương cười haha: “Đại nhân nhân từ, vậy thì phế thôi”.  

 

Bỗng nhiên có người đến báo tin cho Ngụy Vô Thượng: “Ông chủ, mục tiêu đã quay về nhưng cũng nhanh chóng rời khỏi đây rồi”.  

 

Ngụy Vô Cương nổi giận: “Nhất định là lão già Tiêu Thái Tôn dở trò”.  

 

Người đó liền lấy miếng ngọc bội ra, nói: “Lão gia, Tiêu Thái Tôn để miếng ngọc bội này trong nhà, tôi đã cho người trộm về đây”.  

 

Ngụy Vô Cương cầm miếng ngọc bội lên nhìn rồi cười, nói: “Bên trên có khí tức của tên nhóc đó, xem ra nó là bùa ngọc được Tiêu Thái Tôn dùng nó để liên lạc với cậu ta. Thần sứ đại nhân, dùng miếng ngọc bội này thì có thể dễ dàng tìm được người đó”.  

 

Thần sứ nắm lấy ngọc bội, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi sẽ đi tìm cậu ta”.  

 

Ông ta vừa dứt lời thì cơ thể liền trở nên mơ hồ rồi biến mất hoàn toàn.  

 

Trên Đông Hải, Ngô Bình tìm đến một hòn đảo nhỏ, đặt một cái bàn lên nền đất, bày rượu và đồ nhắm, vừa thưởng thức vừa chờ vị thần sứ đó xuất hiện.  

 

Giống như anh dự đoán, sau khoảng một tiếng đồng hồ, một luồng khí tức từ phía tây ập đến, sau đó là một tiếng vang lớn, bụi đất bay tứ tung, một người đàn ông cao to đáp xuống trước mặt, cách anh không xa.  

 

Khi khói bụi tan đi, người đàn ông quan sát Ngô Bình rồi nói: “Không ngờ cậu còn tâm trạng ăn uống”.  

 

Ngô Bình uống một ngụm rượu, nói: “Đơi ông lâu lắm rồi. Không phải ông muốn có bàn bát quái tiên thiên sao? Đến lấy đi”.  

 

Người đàn ông giật mình: “Ồ, cậu biết tôi sẽ đến sao?”  

 

Ngô Bình: “Ngọc bội là do tôi cố tình để lại, mục đích là để dụ ông đến đây”.  

 

Người đàn ông nheo mắt: “Chắc không phải cậu cho rằng mình có thể chiến đấu với tôi đấy chứ?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Ông cũng đánh giá mình cao quá rồi”.  

 

Anh vừa dứt lời thì xung quanh đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện một bàn cờ bằng kiếm quang, là kiếm đạo thần thông mà anh vừa sáng tạo ra, ván cờ Thiên Địa.  

 

Đương nhiên, ván cờ này là bản đơn giản, nhiều nhất cũng chỉ dùng đến một vạn nút kiếm, mỗi nút kiếm đều có sức mạnh của một vì sao.  

Advertisement
';
Advertisement