Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Cô gái đang định nổi giận thì một con chim vẹt đã đậu lên đầu con chó vàng: “Lão Hoàng, nghe bảo chúng ta có chủ nhân à?”  

 

Con chó vàng đảo mắt: “Mấy hôm nay ngươi chạy đi đâu thế hả, Tiểu Vũ?”  

 

Chim vẹt đáp: “Thiên Bằng lão tổ của đại lục Hồng Hoang bị kẻ thù cũ đuổi giết. Ta giúp ông ta đánh đuổi kẻ thù”.  

 

Cô gái vô cùng kinh ngạc. Thiên Bằng lão tổ có năng lực rất khủng khiếp, Đạo tổ bình thường tuyệt đối không phải đối thủ. Thế mà con vẹt này lại giúp Thiên Bằng lão tổ đối phó kẻ địch ư?  

Advertisement

 

Lúc này, chim vẹt mới nhìn cô gái kia: “Cô là ai?”  

 

Con chó vàng bảo: “Chủ nhân vừa cứu cô ta đấy. Ta định hỏi xem cô ta có đồng ý làm người hầu cho chủ nhân hay không”.  

 

Advertisement

Chim vẹt nói: “Lão Hoàng à, sao ngươi chẳng có mắt nhìn gì hết vậy? Đâu phải người nào cũng có thể hầu hạ chủ nhân? Thiên Bằng lão tổ bắt được vài nữ Đạo Quân, trông cũng xinh đẹp lắm, ta sẽ tóm hai người đến đây hầu hạ, làm ấm chăn giường cho chủ nhân”.  

 

Cô gái nọ ngẩn ra, bắt hai nữ Đạo Quân đến đây ư?  

 

Đúng lúc này, Ngô Bình đã mở Kim Thần Động Thiên, bắt đầu ra sức hấp thu sức mạnh kim linh, đỉnh đầu hình thành một vòng xoáy năng lượng khổng lồ.  

 

Chó, vẹt và cô gái đều ra khỏi phòng và nhìn về phía Ngô Bình trong sân.  

 

Vẹt cười nói: “Tốc độ tu hành của chủ nhân nhanh thật đấy”.  

 

Tuy Ngô Bình là Địa Tiên, nhưng khí tức mà anh toả ra lúc này, không phải Đại La Kim Tiên có thể so bì được. Cô gái kia sững sờ nhìn anh, lòng ngập tràn hiếu kỳ, rốt cuộc anh là ai?  

 

Tu luyện xong, Ngô Bình mới nhìn cô gái đang đứng ở cửa, đoạn cười hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”  

 

Cô gái nọ cúi người thật sâu: “Vết thương của tôi đã khỏi hoàn toàn rồi, ân nhân. Thậm chí nguy cơ tiềm ẩn để lại do năm xưa tu luyện cũng đã biến mất”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi tiện tay giải trừ giúp cô”.  

 

Đoạn anh nói với con chó vàng: “Lão Hoàng à, tiễn cô gái này đi đi”.

Cô gái rất sốt ruột. Vì đang vô cùng tò mò về Ngô Bình nên cô ấy không hề muốn rời đi, vội vàng nói: “Tôi bằng lòng ở lại hầu hạ ân nhân!”  

 

Ngô Bình bảo: “Tôi cần cô hầu hạ tôi làm gì chứ? Cô đi nhanh đi”.  

 

Lão Hoàng nói: “Chủ nhân à, anh không có phụ nữ bên cạnh, nấu ăn giặt giũ đều bất tiện, giữ cô ấy lại đi. Tuy tu vi hơi thấp, nhưng ngoại hình trông cũng được”.  

 

Ngô Bình còn định từ chối, cô gái kia đã vội lên tiếng: “Ân nhân, xin hãy cho tôi ở lại”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ giây lát mới đáp: “Được rồi, nếu cô muốn ở lại thì có thể sống ở đây một thời gian. Hôm nào thấy ở thoả thích rồi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.  

 

Cô gái mừng rỡ nói: “Cảm ơn ân nhân”.  

 

Ngô Bình giới thiệu: “Tôi họ Lý, Lý Huyền Bình. Sau này cứ gọi tôi là cậu chủ”.  

 

“Vâng, thưa cậu chủ”, cô ấy cười đáp, “Tôi tên Như Khanh, bố tôi là thiên chủ Tử Hư”.  

Advertisement
';
Advertisement