Nguyên Hạc: “Mặc dù có hơi quá, nhưng lời tôi nói là sự thật”.
Ngô Bình: “Nguyên Hạc, tôi thấy cậu làm việc khá ổn trọng, có muốn theo tôi không?”
Nguyên Hạc cười nói: “Sư huynh, tôi không có tu vi cũng không không có tư chất. Vì gì lại được anh coi trọng”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ hỏi ý sư tổ trước, nếu lão nhân gia đồng ý, tôi sẽ dẫn cậu theo. Nếu cậu chấp nhận, tôi đảm bảo sau này cậu sẽ trở thành Đạo Quân”.
Advertisement
Nguyên Hạc run lên: “Sư huynh, là thật sao?”
Ngô Bình: “Cậu nghe đến Đạo Quân Đan chưa? Tôi cũng vừa luyện chế xong”.
Nguyên Hạc kích động đến phát run: “Được! Chỉ cần lão tổ nguyện ý buông tay, tôi nhất định sẽ đi theo sư huynh!”
Advertisement
Ngô Bình: “Được rồi, mau ăn đi, ăn xong đi tham gia khảo thí”.
Dùng qua cơm, cả hai lại đi dạo một vòng mới đến nơi khảo thí.
Lúc này, cách nơi khảo thí không xa, một người đàn ông chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh một tòa cao ốc, nhìn Ngô Bình đi vào.
Người phụ nữ phía sau hắn nói: “Anh, không phải anh muốn đến xin lỗi cậu ấy sao?”
Người đàn ông có mặt chữ điền, mày rậm, tướng mạo tuấn tú. Hắn là Niên Thành Uy, anh cả nhà họ Niên, người đang đứng sau lưng hắn là cô Niên.
Niên Thành Uy: “Để xem cậu ta có thật sự như lời đồn, nắm giữ nhiều tư chất siêu cấp không đã”.
Cô Niên: “Hừ, cũng chẳng có gì ghê gớm, chưa chắc đã mạnh hơn anh”.
Niên Thành Uy: “Nhất định là mạnh hơn anh, nhưng mạnh hơn bao nhiêu thì anh cũng không biết”.
Cô Niên: “Mạnh hơn một chút thì có là gì”.
Hiện tại, con rối Tiên Tôn cấp vô thượng được đặt trong động thiên. Tiếng chiêng vừa vang lên, Ngô Bình lập tức ra tay.
Thực lực của con rối Tiên Tôn thật sự rất mạnh. Nếu là lúc trước khi Ngô Bình chưa thành Thánh, ít nhất cũng phải ba trăm đến năm trăm chiêu mới phân thắng bại, hơn nữa chưa chắc đã thắng. Bây giờ anh chỉ dùng mười chiêu đã đánh đánh bay con rối bằng một cú đấm.
Nếu không phải sợ làm hỏng con rối, một quyền này đã đánh nó không còn đường lui. Cho dù vậy, y giáp trên người con rối cũng bị rách tả.
Nó nặng nề rơi xuống đất, rất lâu sau mới chậm đứng dậy.
Tiếng chiêng lại vang lên, khảo thí kết thúc, phụ trách khảo nghiệm tu sĩ cười nói: “Chúc mừng Tiên Tôn, cậu chính thức có được danh hiệu Vô Thượng Tiên Tôn”.
Ngô Bình: “Ồ, danh hiệu này có lợi gì không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!