Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Dứt lời, anh đặt một tay lên đỉnh đầu Liễu Chí Mưu, dưới sự trấn áp Thánh Vực của anh, vậy mà sáu luồng đan khí lại hợp làm một, hóa thành đan dược!  

 

Sau đó, sức mạnh của đan dược phóng thích ra, bắt đầu cải tạo thân thể Liễu Chí Mưu. Chỉ chốc lát, khí tức của Liễu Chí Mưu tăng mạnh, thần hồn bị thương không chỉ hoàn toàn khôi phục, mà còn vượt qua lúc trước!  

 

Sau sáu tiếng, Ngô Bình buông tay, cười nói: “Ông tu luyện đi, tôi ở ngoài chờ ông”.  

 

Liễu Chí Mưu biết đây là cơ hội hiếm gặp, lập tức dốc sức tu luyện, đánh sâu vào cảnh giới cao hơn!  

 

Advertisement

Khi Ngô Bình đi ra, cũng cầm chiếc đỉnh ngọc kia ra theo. Anh phát hiện, trong đỉnh ngọc này cất giấu một không gian rất lớn, thế là rót thần niệm vào trong đó.  

 

Trong đỉnh ngọc bố trí cấm chế dày đặc, ngay cả Liễu Chí Mưu cũng không phá được. Nhưng mà, thủ đoạn của Ngô Bình vượt xa ông ấy, chưa đầy nửa canh giờ, cấm chế đều đã bị phá, hai mắt anh tỏa sáng, tiến vào trong một thế giới rộng lớn.  

 

Phóng tầm mắt nhìn ra, trong thế giới này có một mảnh lại một mảnh ruộng thuốc, nhiều không kể xiết.  

Advertisement

 

Anh lập tức nói: “Lão Dược!”  

 

Tiếng nói của Lão Dược vang lên: “Chủ nhân!”  

 

“Lão Dược, ông thấy những ruộng thuốc này rồi chứ? Ông có thể luyện hóa chiếc đỉnh ngọc này không?”  

 

Lão Dược: “Đương nhiên có thể, chỉ cần chủ nhân giúp đỡ. Nếu tôi có thể luyện hóa đỉnh này, nắm giữ nhiều ruộng thuốc như vậy, sẽ có thể trực tiếp thăng thành Dược Giới!”  

 

Ngô Bình: “Dược Giới có bao nhiêu cấp?”  

 

Lão Dược: “Dược Giới, từ cấp một đến cấp sáu mươi, luyện hóa đỉnh này, ít nhất tôi cũng có thể đạt đến Dược Giới cấp hai mươi!”  

 

Ngô Bình: “Trở về, tôi giúp ông luyện hóa nó”.  

 

Đảo mắt đã tới ngày hôm sau, Liễu Chí Mưu đẩy cửa ra ngoài, đầu tiên cúi thấp người thi lễ với Ngô Bình: “Tiên sinh, tôi đã khôi phục rồi, hơn nữa tu vi cũng tăng lên!”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Rất tốt, có chuyện muốn bàn bạc với ông, đỉnh ngọc này của ông có chút công dụng với tôi, hy vọng có thể mua lại từ trong tay ông”.  

 

Liễu Chí Mưu: “Tiên sinh cần thì cứ lấy. Nếu nói chuyện tiền bạc, vậy thì coi thường Liễu tôi rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Thôi được, tôi không khách sáo nữa. Bây giờ ông vừa khôi phục tu vi, chắc hẳn có rất nhiều chuyện phải làm. Tôi đến Linh Tê Đan Tông chờ ông”.  

 

Liễu Chí Mưu nói: “Thưa cậu, xin ở lại trong nhà thêm hai ngày, tôi muốn con trai tôi bái kiến cậu”.  

 

Ngô Bình biết, ông ấy muốn đi giành lại con trai mình, gật đầu nói: “Cũng được, tôi chờ tin tức của ông”.  

 

Bây giờ Liễu Chí Mưu đã khôi phục tu vi Đạo Quân, hơn nữa mượn sức mạnh của Thánh Vương Đan, tiến thêm một bước, đột phá đến cảnh giới của Đại Đạo Quân. Phải biết, lúc trước thần hồn của ông ấy bị thương, tu vi miễn cưỡng đạt đến Thần Tiên Cảnh. Bây giờ vừa khôi phục thực lực thì đã khác trước một trời một vực.  

 

Liễu Chí Mưu cưỡi tiên quang bay về phía nhà thành chủ.  

 

Bây giờ, vợ trước Phạm Xuân Lê và con trai của ông ấy đang ở trong viện, dùng cơm với người chồng hiện giờ.  

 

Bỗng nhiên, một bóng người đáp xuống, chính là Liễu Chí Mưu.  

 

Nhìn thấy Liễu Chí Mưu, sắc mặt Phạm Xuân Lê lập tức trở nên khó coi, tức giận nói: “Ông tới làm gì?”  

 

Đối với người chồng trước này, trong lòng bà ta tràn đầy chán ghét. Lúc trước, bà ta lựa chọn gả cho ông ấy chỉ vì ông ấy là đại sư luyện đan năm sao, có thể mang lại vinh quang cho nhà họ Phạm. Nhưng bây giờ, ông ấy có cái gì? Tu vi không bằng Thần Tiên, luyện đan cũng không thể, chỉ có thể chạy tới hội quán thầy luyện đan trông cửa. Phế vật như vậy, Phạm Xuân Lê bà ta không muốn qua lại chút nào.  

Advertisement
';
Advertisement