Ngô Bình đáp: “Ừ. Tôi có thể chiết xuất một số dược tính trong số đan dược này, chẳng qua làm vậy hơi phiền phức”.
Liễu Chí Mưu nói: “Chiết xuất dược dính trực tiếp đúng là rất khó. Những dược tính này đều đã có chút thay đổi, còn dung hợp với dược tính khác, rất khó tách”.
Advertisement
Ngô Bình bảo: “Thật sự rất khó, nhưng nếu có cách làm đúng thì vẫn có thể trích xuất rất nhiều dược tính. Ví dụ như viên này”.
Anh lấy ra một viên đan dược đã vỡ vụn. Đan vỡ giống như miếng ngọc vậy, phát sáng lấp lánh.
Advertisement
“Trong đan dược này có một loại dược tính rất hiếm có. Tôi tìm kiếm loại dược tính này đã lâu. Nay đã có được, tôi có thể trích xuất nó ra rồi dùng để luyện chế đan dược phi phàm”.
Liễu Chí Mưu cười nói: “Thưa cậu, xem ra trong hơn một nghìn viên đan dược quá hạn này, chỉ có một số ít có giá trị”.
Ngô Bình gật đầu: “Không quá mười viên. Những viên khác mua về chỉ có thể vứt thôi”.
Sau khi mua xong đan dược quá hạn, phía trước họ đột nhiên có một đám người vây thành vòng tròn, hình như đang hóng chuyện gì đó. Liễu Chí Mưu cũng tiến đến nhìn vài cái rồi quay về báo cáo: “Thưa cậu, có một thầy luyện đan phát tác đan độc”.
Mỗi một thầy luyện đan, ít nhiều gì cũng sẽ nhiễm một số đan độc trong suốt cuộc đời. Sau khi luyện chế đan dược, thường thì thầy luyện đan nào cũng sẽ đích thân uống và trải nghiệm dược lực. Về lâu dài, khi đã uống đan dược quá nhiều, trong cơ thể sẽ tích tụ độc tố. Khi lượng độc tố đạt ngưỡng nhất định thì sẽ phát tác.
Chẳng hạn như thầy luyện đan trước mặt mọi người đang phát tác đan độc. Bình thường, thầy luyện đan phát tác đan độc đều là thầy luyện đan nổi tiếng, trình độ luyện đan khá cao, đan dược đã luyện ra cũng nhiều.
Bây giờ, xung quanh cơ thể thầy luyện đan đang bốc lên khói bảy màu, khói chui ra từ mỗi lỗ chân lông, khiến người này rất đau đớn, gào thét thảm thương.
Những người xung quanh chỉ có thể đứng nhìn, vì không ai có thể giúp người đó giảm đau.
Ngô Bình bỗng nhiên tiến lại gần, đưa tay vỗ lên vai thầy luyện đan kia, cơn đau của đối phương lập tức dịu đi hẳn.