Tộc trưởng ở ngoài cửa nghe lén một hồi, chỉ nghe thấy tiếng nào ào ào nên cho rằng Ngô Bình đang tắm bèn lắc đầu lẩm bẩm: “Người trong thành đúng là bày vẽ, trước khi ngủ còn phải tắm rửa”.
Khi nước trong thùng lạnh đi, Ngô Bình bèn bước ra. Lúc này, làn da của anh đều đỏ bừng, trong cơ thể có vài luồng dược lực lao nhanh.
Anh lại ăn một cái rễ cây rồi khoanh chân ngồi xuống luyện khí.
Advertisement
Trước đó, Ngô Bình đã thử luyện khí ở thế giới này và khó khăn hơn thế giới kia. Nếu không dùng sức mạnh bên ngoài thì hoàn toàn không thể thành công luyện khí trong thời gian ngắn. Vì vậy, anh đã dùng sức mạnh của dược liệu đã luyện khí. Chỉ có luyện khí thì mới có thể đối phó với đám thôn dân dã man kia.
Ngô Bình cố gắng kiểm soát dược lực vận chuyển trong kinh mạch, đợi đến hừng đông anh mới miễn cưỡng đả thông kinh mạch đầu tiên. Tuy chỉ có một cái lại khiến Ngô Bình thay da đổi thịt, sức lực và ngũ giác lục thức cũng mạnh hơn rất nhiều.
Advertisement
Sau hừng đông, khi anh vừa đẩy cửa ra thì gã đàn ông to con trông chừng ngoài cửa chợt sửng sốt, đánh giá Ngô Bình từ trên xuống dưới vài lần mới nói: “Lạ ghê, sao tôi cứ cảm thấy cậu như thay đổi thành người khác vậy”.
Ngô Bình cười nói: “Có thể là do tôi tắm rửa đó. Hai ngày không tắm, trên mặt có bụi”.
Gã gãi đầu: “Hóa ra là vậy”.
Ngô Bình duỗi eo hỏi: “Buổi sáng ăn cái gì?”
Gã đàn ông đáp: “Buổi sáng chúng ta không ăn, giữa trưa cùng nhau ăn”.
Ngô Bình “Ồ” một tiếng: “Vậy làm phiền anh bảo bốn anh trai hôm qua đến đây, tôi muốn lên núi đi dạo”.
Gã đàn ông kia nói: “Được, tôi đi gọi họ tới”.
Một lát sau, bốn gã thợ săn hôm qua đều đến. Họ tức tối nhìn Ngô Bình, một người nói: “Nhóc con, cậu có bớt đi không. Lẽ nào ngày nào cũng bắt chúng tôi lên núi với cậu hả?”
Ngô Bình: “Mấy anh trai, bình thường các người không đi săn hả? Một khi như vậy, tôi và các anh cùng nhau đi săn không được sao?”
Ngô Bình vừa nói ngược lại thì họ chợt cảm thấy khác hẳn. Trước đó là họ lên núi cùng Ngô Bình, giờ lại là Ngô Bình đi theo họ lên núi săn thú.
Bốn gã đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh đều cảm thấy để Ngô Bình đi theo lên núi săn thú cũng không sao. Vì thế, một người trong đó mở miệng nói: “Được rồi, vậy lát nữa cậu đi theo chúng tôi lên núi”.
Khi mặt trời lên cao một chút, sương mù tan đi, bốn người bèn vào núi. Ngô Bình đi theo sau bốn người kia, khiêng con mồi giúp họ.
Lần này, họ thay đổi một ngọn núi khác. Ngô Bình vừa đi vừa tìm kiếm thảo dược. Cách làm ngày hôm qua mang lại hiệu quả khá tốt, anh đã luyện khí thành công, mở ra được một cái kinh mạch. Hôm nay, Ngô Bình muốn tìm kiếm nhiều thảo dược hơn để đả thông thêm nhiều kinh mạch.