Hà quản gia gần như phải bò đi, chờ ông ta đi rồi, Ngô Bình mới nói: “Mẹ, đại phu nhân đã nhắm vào chúng ta, trước đó con tỉ thí rồi bị thương cũng là âm mưu của bà ta đó”.
Lâm Tiên Nhuỵ ngạc nhiên nói: “Là kế hoạch của bà ta ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Lúc trước, con rất thân với con gái nuôi Xuân Kỳ của bà ta còn gì? Chính cô ta đã lén hạ độc con”.
Advertisement
Lâm Tiên Nhuỵ tức đến mức run lên: “Đồ đàn bà độc ác! Mẹ phải đi tìm lão gia để kể cho ông ấy biết”.
Ngô Bình lắc đầu: “Mẹ, giờ bà ta đang mạnh nên mình không thể đối đầu trực diện được. Mẹ cho con thêm một chút thời gian, chờ con khôi phục tu vi rồi thì chúng ta không phải sợ bà ta nữa”.
Advertisement
Lâm Tiên Nhuỵ ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng con đã đánh Hà quản gia thì mẹ lo bà ta sẽ tới gây sự với mình đấy”.
Ngô Bình: “Đại phu nhân quỷ kế đa đoan nên phải ủ kỹ mưu mới tới, vì thế chắc chúng ta sẽ có vài ngày để chuẩn bị. Trong thời gian đó, con sẽ khôi phục thực lực”.
Sau đó, Ngô Bình tiếp tục đột phá cảnh giới tiếp theo của Trúc Cơ, ở tầng cảnh giới này, anh cần nhiều dược liệu quý nên cần rời khỏi Sở phủ để đi mua.
Song, anh lại không có tiền nên đành mượn Lâm Tiên Nhuỵ. Có bao nhiêu tiền là bà ấy đưa cho anh hết.
Thành trì nơi nhà họ Sở đang sinh sống có tên là thành Bạch Mộc. Thành này có hơn trăm nghìn dân, xung quanh có khá nhiều thôn trấn. Bạch Mộc là thành nhỏ nên nhà họ Sở được coi là thế lực mạnh thứ hai ở đây, gia tộc mạnh nhất là nhà họ Dương.
Trong thành có một hiệu thuốc, tuy dược liệu không nhiều nhưng Ngô Bình cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Khi anh đến hiệu thuốc thì thấy mặt tiền hiệu thuốc rất lớn, bên trong có một quầy thuốc dài chứa hơn nghìn loại dược liệu.
Ngô Bình lấy đơn thuốc mà mình đã viết ra rồi đưa cho chủ hiệu thuốc: “Ông chủ, tôi cần mua những loại này”.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên mặc áo bào vàng, trông ông ấy rất có khí thế, gương mặt thì luôn tươi cười. Ngô Bình vừa đến, ông ấy đã ra tiếp đón: “Cậu Sở, cậu không sao à?”
Rõ ràng chuyện ss bị đánh chết đã đồn xa, chủ hiệu thuốc này cũng biết.
Ngô Bình: “Không sao, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi. Giờ đi mua thuốc về trị thương đây”.
Ông chủ cầm lấy đơn thuốc nhìn rồi ngạc nhiên nói: “Cậu Sở, sao toàn thuốc quý thế này, chỗ chúng tôi tạm thời không có. Nếu cậu cần thì tôi sẽ nhập hàng ngay, chờ vài ba ngày là có”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!