Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Ngô Bình: “Anh nói không sai. Bây giờ tôi phải trở thành chủ nhân của vũ trụ trước, đồng thời nắm giữ trật tự cao nhất. Vũ trụ Chấn Đán vẫn còn rất nhiều cường giả, thực lực của tôi chưa chắc đã thắng được họ”.  

 

Khưu Hóa Long: “Ít nhất họ không dám khiêu khích công tử”.  

 

Cuối cùng Ngô Bình đã giải quyết được “ác ma”, cảnh giới Ỷ Thiên cũng không cần phải tồn tại nữa, mười gia tộc lớn đều phân tán đi khắp nơi, trở thành mười vị vua của đại lục Thiên Võ.  

 

Advertisement

Về đến Thiên đình, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu Hư Linh Châu. Trước đó anh đã lĩnh hội được Nhị Thập Tứ Đồ từ Hư Linh Châu, đồng thời ghép chúng lại với nhau, thế là có thể liên tục hấp thu năng lượng của vũ trụ chính.  

 

Bây giờ anh có được Hư Linh Châu thật nhưng lại có một cảm ngộ khác.  

 

Đúng lúc này, Hư Linh Châu tiến vào trong vũ trụ của anh, hình ảnh lúc trước lập tức biến mất, tái dung nhập vào Hư Linh Châu, mà bề ngoài của Hư Linh Châu cũng phát ra vô số tia sáng, ngưng tụ thành một đại trận thực hư.  

Advertisement

 

Trước đó Ngô Bình đã lĩnh hội được Thái Hư Đại Đạo, chuyên tu hư huyễn. Bây giờ anh dựa vào Hư Linh Châu để suy tính hư huyễn đạt đến mức cực hạn, Thái Hư Đại Đạo dần toàn vẹn.  

 

Lần vất vả tu luyện này bất giác đã khiến anh mất hết mười năm, đến khi anh suy tính cho Thái Hư Đại Đạo đến mức toàn vẹn, anh cũng đã kết thúc quá trình tìm hiểu Hư Linh Châu.  

 

Anh thi triển Thái Hư Đại Đạo, tạo ra một cảnh giới Thái Hư, pháp tắc trong huyễn cảnh giống với hiện thực, anh có thể suy tính Đại Đạo ở trong đó.  

 

Đường Tử Di bỗng đánh thức anh từ trong ảo cảnh đó.  

 

“Huyền Bình, tu luyện có thu hoạch được gì không?”  

 

Ngô Bình thức tỉnh, bấm ngón tay tính toán, ngạc nhiên nói: “Mười năm rồi sao”.

Đường Tử Di: “Anh mới biết à”.  

 

Ngô Bình vội ra khỏi nơi bế quan và nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Đường Tử Di, định thần lại thì mới nhận ra là con gái Lý Tử Huyền.  

 

Mắt anh sáng lên: “Khả Nhi”.  

 

Lý Tử Huyền sà vào lòng bố, nũng nịu: “Bố”.  

 

Ngô Bình cười, nói: “Con của bố đã lớn thế này rồi”.  

 

Đường Tử Di trách móc: “Anh chưa từng bế quan lâu như thế”.  

 

Ngô Bình: “Cứ tu luyện là lại quên mất thời gian, Tử Di, bên ngoài không có gì thay đổi chứ?”  

 

“Có rất nhiều việc đã xảy ra, có điều bọn em đều ứng phó được”.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement