Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

Hư ảnh xuyên qua người anh ta, sau đó ngưng tụ thành một bóng người chân thực cách đó năm mét, chậm rãi thu đao.  

 

Lúc này, một chân của người một mắt kia mới tách ra, sau đó đầu anh ta cũng rơi xuống từ cổ, bên trong bắn đầy máu tanh.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Thực lực yếu như vậy, nên ít đi cướp bóc đi”.  

 

Những người còn lại kinh sợ, sau đó đều gào thét một tiếng, đồng loạt lao về phía Ngô Bình.  

 

Trong đám người này có vài người là đệ tử chân truyền Thiên Tướng Tông, thực lực không tệ, Ngô Bình không dám sơ suất, anh lập tức sử dụng Đại Thuấn Sát Thuật, thân hình khẽ chuyển động, phạm vi ba dặm xung quanh bỗng có sương mù dày đặc.  

 

Trong màn sương, một bóng người mờ nhạt nhanh như chớp lóe lên liên tục. Sau mấy giây, hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh, sương mù cũng biến mất kỳ lạ.  

 

Ngô Bình đứng trước cửa, trường đao trong tay dính đầy vết máu, khẽ vung lên, máu rơi xuống đất.  

 

Advertisement

“Tí tách!”  

 

Người ở đây, cứ lần lượt ngã xuống, một người, mười người, ba mươi người! Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, đã không còn ai đứng trên đất.  

 

Người đàn ông cao to bị quang dưới đất ngây người nhìn, vẻ mặt kinh sợ, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, đánh bại mọi người nhanh như vậy, đến cảnh giới Thần Thông cũng không thể làm được, anh…”  

 

“Bốp!”  

 

Ngô Bình tung một cước đá chết anh ta, sau đó đi vào trong nhà.  

 

Bên trong có để hai xe dược liệu, còn có hai rương tài sản. Ngoài ra, anh còn lục được trên người mấy tên cướp bị chém chết được khoảng bảy trăm vạn Linh Tệ.  

 

Ngô Bình cất tiền. Sau đó đóng ngựa vào xe rồi chiếc xe về ngôi miếu hoang.  

 

Nhìn thấy tiêu đầu mang theo hai chiếc xe dược liệu quay lại, các tiêu sư đều trừng to mắt, tiêu sư lớn tuổi nói: “Tiêu đầu, những dược liệu ở đâu ra vậy?”  

 

Ngô Bình: “Bị đám cướp kia đem đi, người đều bị giết cả rồi, tôi đem dược liệu và tiền về”.  

 

Tiêu sư lớn tuổi lập tức thở dài: “Như vậy thì đắc tội với Thiên Tướng Tông rồi, chắc chắn Thiên Tướng Tông sẽ không bỏ qua như vậy”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, cho nên mọi người mau nghỉ ngơi, trời chưa sáng thì chúng ta tranh thủ xuất phát, mau chóng rời khỏi địa bàn của Thiên Tướng Tông”.  

 

Mọi người không dám nhàn rỗi, đều quay về nghỉ ngơi.  

 

Ngô Bình không nghỉ ngơi, sau khi cất tiền, anh theo thử tự mở thùng dược liệu sau xe. Toàn bộ dược liệu, đều được chia ra giữ, một gốc thảo dược bỏ trong một hộp ngọc, sau đó bọc lớp vải bông bên ngoài, bỏ vào trong trong một hộp lớn.  

 

Bỏ trong hộp ngọc đều là dược liệu khá trân quý. Anh lấy ra một gốc dược liệu, cắn một miếng cảm nhận dược lực, sau đó trực tiếp nuốt vào bụng rồi trấn áp dược tính.  

 

Anh dùng cả một buổi tối, ăn hết toàn bộ hơn một trăm gốc dược liệu trên xe, hấp thụ dược lực trong đó.  

 

Trời còn chưa sáng, đội tiêu sư đã khởi hành. Ngô Bình tập trung gia tăng tốc độ, vì vậy khi trời vừa trưa, bọn họ đã đến một thị trấn cách đó mấy trăm dặm.  

 

Các tiêu sư cũng rất mệt mỏi, Ngô Bình tìm một tiệm ăn, bảo mọi người ăn cơm nghỉ ngơi, đồng thời cho mỗi người cho một con ngựa ăn.  

 

Cơm ăn được một nửa thì thấy phía xa có cát bụi mù trời, mười mấy người cưỡi ngựa đến, cũng ăn cơm ở tiệm ăn này.  

 

Đám người này sát khí đầy mình, ông chủ tiệm cơm bị dọa không dám ra, vội bưng những thứ tốt nhất ra chiêu đãi.  

 

Đối phương ngồi ba bàn, một bàn trong đó bỗng có người nói: “Chuyện lần này, trong tông rất coi trọng, ra lệnh cho chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng là ai hại chết nhiều đồng môn của chúng ta như vậy”.  

 

Một người khác nói: “Tất cả mọi người đều chết, tài sản cũng bị cướp đi, chuyện này e là khó tra được”.  

Advertisement
';
Advertisement