Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình bắt đầu kiểm tra bài tập của mười người, kết quả tất cả đều đạt chuẩn. Thế là cậu lại dạy hai thức bộ pháp để họ tiếp tục tập luyện.
Sau khi dạy vài lần, Đông Vương sai người bảo cậu sang chỗ ông ta, một nhóm người lái mấy chiếc xe chạy đến một bờ biển vàng rực. Đây là khu du lịch nổi tiếng, du khách tấp nập, có một trang viên bên bờ biển cách bờ biển không xa. Trong một tòa nhà sang trọng trong trang viên, Đông Vương và mấy người Ngô Bình gặp chủ nhân trẻ tuổi của đảo Hoan Không ở Đông Hải, một người đàn ông tóc bạc khoảng hai mươi tuổi.
Bên cạnh người đàn ông tóc bạc là bốn người cấp dưới, vừa gặp Đông Vương, người đàn ông tóc bạc đã bật cười nói: “Ðông Vương, ngưỡng mộ danh tiếng của ông đã lâu, hôm nay được gặp ông là vinh hạnh của tôi”.
Thiếu đảo chủ này tên là Trần Tử Tu, nhà họ Trần kinh doanh đảo Hoan Không đã hơn năm trăm năm, trải qua chín thế hệ, bây giờ vẫn nắm chắc quyền quản lý đảo Hoan Không.
Đông Vương nói: “Thiếu đảo chủ Trần nói quá rồi, đảo Hoan Không vang danh hơn năm trăm năm, cao thủ trên đảo nhiều như nấm, thiên tài thì vô số, ngay cả bệ hạ cũng thường ngợi khen”.
Hai bên đều nói những lời tâng b: nhau, sau hơn mười phút nói toàn chuyện vô bổ, Đồng Vương mới đi thẳng vào vấn đề: “Cậu chủ Trần, dạo gần đây người Phù Tang ngày càng quá đáng, không chỉ đưa quân sang chiếm hai hòn đảo của Hạ Quốc, tôi còn nghe nói đã giết hai người của nhà họ Trần trên đảo Hoan Không các cậu trong một cuộc xung đột à?”
Trần Tử Tu khẽ thở dài nói: “Đó là hiểu lầm. Chúng tôi đã nhầm thuyền buôn của người Phù Tang với hải tặc, hai bên xảy ra mâu thuẫn với nhau gây ra thương vong, thật ra chuyện này đã kết thúc rồi”.
Đông Vương bật cười: “Xem ra nhà họ Trần dễ nói chuyện đấy chứ. Người khác nói gì, các cậu cũng tin cái đó”.
Trần Tử Tu nhíu mày: “Đông Vương có ý gì?”
Đông Vương nhận lấy một phần tư liệu trong tay thuộc hạ rồi để lên bàn nói: “Cậu Trần xem cái này”. Trần Tử Tu mở tập tài liệu ra, chỉ đọc lướt qua, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nói: “Người Phù Tang đúng là âm hiểm thật mà”.
Đông Vương: “Cậu Trần vốn dĩ nên ở trên con tàu đó, nhưng cậu lại không ở đó vì những lý do khác. Nhưng người Phù Tang không biết điều này nên chúng đã tấn công tàu buôn. Vì cậu Trần không thân thiện với người Phù Tang lắm nên người Phù Tang không muốn cậu kế thừa đảo Hoan Không. Ngược lại chúng đã ngấm ngầm ủng hộ cậu tư nhà họ Trần”.
Cậu tư nhà họ Trần là đứa con trai do người vợ thứ ba của chủ nhân đảo Hoan Không sinh, tên là Trần Tử Liệt, được đảo chủ Hoan Không vô cùng yêu thương, là một người mà Trần Tử Tu kiêng ky nhất. Từng câu từng chữ của Đông Vương vạch trần mọi chuyện, một phần tài liệu đã chỉ ra lợi và hại, thoáng chốc đã thay đổi suy nghĩ của Trần Tử Tu.
Trần Tử Tu đóng tài liệu lại, anh ta bình tĩnh hỏi: “Vương gia cho tôi xem mấy thứ này chẳng lẽ muốn giúp tôi?”
Đông Vương cười nói: “Tôi trước giờ luôn ủng hộ cậu Trần, nghe nói sức khỏe ông Trần ngày càng kém, tôi muốn xác định chủ nhân của hòn đảo càng sớm càng tốt”.
Trần Tử Tu: “Thế lực bên ngoài rất khó nhúng tay vào chuyện của đảo Hoan Không”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!