Ngô Bình: “Hoàng đế biết chuyện này, xử lý thế nào?”

Nhan Tướng Quốc: “Hoàng đế là người thông minh, người tài giỏi bên cạnh vô số, tôi nghĩ ông ấy sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy nghe theo ông Nhan”.

Mã Gia Thăng ở bên cạnh nghe lén khế thở phào, anh ta thực sự sợ Ngô Bình trực tiếp chém giết, vậy thì không cách nào thu dọn được rồi!

Lúc này Ngô Bình đá chân Mã Gia Thăng một cái, nói: “Anh quay về báo với nhà họ Cừu, nói bổn công tử đã đến Hổ Thành!”

“Vâng vâng, tôi lập tức đi báo ngay!

Mã Gia Thăng hoảng sợ chạy ra khỏi Nhan phủ, người nhà họ Nhan cũng không ngăn lại, Nhan Tướng Quốc nói: “Công tử, thân phận cậu cao quý, sau này những chuyện nhỏ như vậy cứ trực tiếp gặp người đứng đầy bọ họ. Đám người này như ếch ngồi đáy giếng thôi, không biết gì cả, không biết cậu mạnh thế nào. Nhưng chủ tử và chỗ dựa của bọn họ thì khác, út nhiều cũng có chút mắt nhìn”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông Nhan nhắc nhở cũng đúng”. 

Nhan Tướng Quốc viết một bức thư, ném lên không, thư tự động bay đi. Sau đó, ông ấy tiếp tục nói chuyện với Ngô Bình.

Ở bên kia, Mã Gia Thăng như chạy trốn xông vào nhà họ Cừu. Anh ta cũng xem như là khách quen của Cừu phủ, người làm, bảo vệ cũng không ngăn anh ta.

Lúc này, người nhà họ Cừu đều đang tập trung họp, các thành viên chủ chốt đều có mặt, trong đó có cả người đứng đầu nhà họ Cừu, Cừu Linh Quân.

Cừu Linh Quân thấy Mã Gia Thăng vội vàng lao vào, bất giác khế nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Gia Thăng, chuyện gì mà lại hoảng sợ như vậy?”

Mã Gia Thăng thở gấp gáp, nói: “Dượng! Xảy ra chuyện rồi, cháu đi dạy dỗ cái tên Âu Dương Chí Viễn kia, không ngờ người sau lưng ông ta lại là cao nhân. Người đó là đệ tử tinh anh của tông gì đó, đến cả người đứng đầu nhà họ Nhan cũng rất khách sáo với cậu tai”

Thông tin khác thì không quan trọng, nhưng “người đứng đầu nhà họ Nhan” lại khiến Cừu Linh Quân lập tức căng thẳng, ông ta vội nói: “Người nhà họ Nhan sao lại can thiệp vào?”

Mã Gia Thăng kể lại chỉ tiết chuyện xảy ra, Cừu Linh Quân nghe xong thì vừa sợ vừa bực, tức giận nói: “Trước khi cháu động đến người ta, tại sao không điều tra cho rõ ràng?”

Dân gian có câu: dân không đấu với quan, phàm không đấu với tiên!

Người phàm như anh ta dù có quyền có thế thì có là gì đâu chứ? Tiên gia thủ đoạn nhiều vô kể, giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến kẻ phàm phu tục tử mất mạng!

Vẻ mặt Mã Gia Thăng khổ sở: “Dượng à, cháu cũng không ngờ ông ta lại có lai lịch lớn như vậy, nếu không có đánh chết cháu cũng không dám đắc tội với ông tai”

Cừu Linh Quân chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement