Cậu quay về núi thì phát hiện sương mù đã tan hết, tất cả mọi người đều thoát khỏi huyễn cảnh, máy móc công trình cũng hoạt động trở lại.
Cậu đáp xuống một tảng đá lớn rồi đảo mắt nhìn quanh phía trước.
Chính vào lúc này, có giọng nói từ bên cạnh truyền đến: “Là anh đã bố trí cấm chế ở đây sao?”
Ngô Bình ngoảnh đầu sang nhìn thì thấy một người đàn ông che mặt đứng ở đó, chỉ để lộ hai con mắt còn những phần còn lại đều bị che kín hết.
“Là tôi, anh là kẻ trộm mệnh sao?”, Ngô Bình hỏi.
Dường như đối phương rất bất ngờ: “Không ngờ anh lại biết đến kẻ trộm mệnh, thiết nghĩ lai lịch cũng không tầm thường. Có điều, dám làm hỏng chuyện của kẻ trộm mệnh thì anh tới số rồi”.
Ngô Bình: “Tôi sinh ra ở đây, anh muốn đào lấy long mạch của chỗ này thì tôi không đồng ý”.
Đối phương nói với giọng cực kì khinh miệt: “Anh không đồng ý? Anh nghĩ mình là ai?”
Ngô Bình nhìn lên mặt trời dịu nhẹ trên không trung rồi nói: “Thời tiết đẹp đấy”.
Đối phương không hiểu ý của cậu là gì, lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn hỏi quá nhiều, đi chết đi”.
Anh ta vừa dứt lời thì liền có một kiếm khí dài bằng nửa tấc từ trong ống tay áo bay ra, vô cùng sắc bén, phóng về phía Ngô Bình nhanh như một tia chớp.
Ngô Bình cầm đao xương Thiên Tai, nhắm thẳng vào kiếm quang và chém.
Đao xương lướt qua không khí tạo ra một vệt sáng màu đen, đấy là hiện tượng tạo thành khi thời không bị chia cắt. Đao xương vừa xuất hiện thì dường như thời gian bỗng trở nên chậm lại, Ngô Bình có thể nhìn thấy rất rõ quỹ đạo và hình thái của kiếm quang.
“Keng”.
Kiếm quang bị Đao xương chém trúng thì vụt tắt, kiếm quang có thể chém chết tu sĩ thần thông đã bị cậu nhẹ nhàng phá giải.
Kẻ bịt mặt hừm lên một tiếng khó chịu rồi kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ anh lại có thể đỡ được kiếm khí của tôi”.
Ngô Bình cũng hơi bất ngờ, cậu phát hiện thanh đao xương đó có thể khiến thời gian chậm lại, thế là cậu lại giơ đao lên, chém về phía kẻ bịt mặt.
Đao vừa vung lên thì động tác của kẻ bịt mặt đã trở nên vô cùng chậm chạp, còn huyền ảnh của cậu thì đã đến bên cạnh kẻ bịt mặt đó, thanh đao xương đó cũng xuất hiện trong tay huyền ảnh.
“Xoẹt"”.
Đao quang lóe lên, đầu của kẻ bịt mặt bị chém rơi xuống đất, sát khí đáng sợ tràn vào cơ thể cậu, xé nát thần anh của cậu, phá hủy cơ thể, hủy diệt cậu một cách triệt để.
Cùng lúc đó, đao xương Thiên Tai hấp thụ được một luồng khí tức của sinh mệnh, nó đã chuyển cho Ngô Bình một phần ba.
Ngô Bình có được sức mạnh sống thì bất ngờ nói: “Thật không hổ là bảo đao, không ngờ lại có thể hấp thụ năng lượng của người chết”.
Đến lúc chết tên bịt mặt vẫn không biết tại sao. mình lại chết, chỉ đành rời khỏi thế giới này nhưng lại không cam lòng.
Ngô Bình tìm được một số thứ trên xác chết, cậu nhặt cất một số thứ có thể dùng rồi bố trí lại cấm chế, mây mù dày đặc lại bao phủ hết cả ngọn núi.
Bốn giờ chiều, tại một nhà hàng sang trọng, Lâu An Dân đã đến theo lời hẹn.
Lâu An Dân là một người bình thường, ông ta rất khách sáo với ông trùm Trung Châu Nghiêm Lãnh Thạch, từ đầu đến cuối đều rất cung kính, lễ phép.
Ngô Bình luôn âm thầm quan sát, mười phút sau, cậu mới lên tiếng: “Ông chủ Lâu, là ai đã bảo ông đào núi?”
Đang nói chuyện phiếm thì Ngô Bình bỗng dưng hỏi như thế làm Lâu An Dân ngớ người.
Ngô Bình nói: “Ông không cần phải sợ, lúc nãy tôi đã đánh nhau với mấy người đó rồi”. Cậu vừa nói vừa lấy chiếc mặt nạ màu đen để lên bàn.
Lâu An Dân nhìn thấy chiếc mặt nạ thì run lên bần bật, hỏi: “Bây giờ người đó ở đâu?”