Người này gật đầu, nói: “Được, tôi đưa người đi, các anh tiếp tục tìm người!”
Nói xong, anh ta vung tay, một màn sương đen bao phủ hai mươi chiếc vali bay lên, đi về hướng Tây Bắc.
Qua một lúc, Ngô Bình âm thầm đi theo. Một bóng đen bay sát mặt đất, tốc độ vừa vặn đuổi theo người áo đen.
Ngô Bình đi theo chừng một tiếng đồng hồ, bóng đen kia mới dừng lại, đáp xuống trên sườn núi. Trông có vẻ như đang nghỉ ngơi, sau đó anh ta lấy một viên đan dược ra bỏ vào miệng, bổ sung thể lực.
Nuốt đan dược xong, anh ta bỗng lên tiếng: “Ra đi, cứ ẩn nấp trong tối mãi không mệt sao?”
Anh ta nói xong, một người áo đen thấp lùn khác từ trong bóng tối đi ra, nói: “Hết cách rồi, đây là quy định bên trên. Nếu chúng tôi không làm theo sẽ bị phạt tội”.
Người này nói: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần cẩn thận như vậy. Chậc, mục tiêu ba sáu nghìn, còn thiếu hơn hai mươi nghìn nữa, không biết chúng ta còn phải cực khổ bao lâu nữa!”
“Cực khổ cũng đáng giá. Một khi giáo chủ đại công hùng mạnh, thì ngay cả hoàng đế cũng phải e sợ ba phần. Đến lúc đó, chúng ta đều là công thần cả!”. Người áo đen thấp lùn đến sau nói.
Hai người nói chuyện vài câu rồi lại tiếp tục lên đường.
Lúc trời sáng, bọn họ tiến vào một khu rừng rậm ở Tây bắc. Nơi này có một căn nhà lớn nằm sâu bên trong, bước vào căn nhà đã có mười mấy người xuất hiện chào đón, đưa hai mươi vali lớn kéo vào trong sảnh lớn.
Ngô Bình âm thầm thả một con rối, lặng lẽ lẻn vào sản lớn. Cậu phát hiện, trong sảnh lớn có một cánh cửa ngầm, sau khi đi vào cửa ngầm sẽ tiến vào giữa lòng núi lớn. Trong lòng núi còn có hang động, không gian bên trong rất lớn.
Con rối đi vào trong một đoạn thì thấy hai bên xuất hiện rất nhiều thạch động, trong từng thạch động đều có mười mấy cô gái! Mà những thạch động như vậy ít nhất cũng có hơn nghìn cái!
Ngô Bình biết, lần này cậu đã tìm được hang ổ của đối phương! Chỉ là, cậu vẫn không rõ nơi này là chỗ nào.
Vì thế cậu lẳng lặng rút lui, rời khỏi núi lớn, sau đó báo với Đông Vương trước. Hang ổ lớn như vậy, đương nhiên cậu không thể đưa hết toàn bộ cho Tuần Tiên Ti, cậu và Đông Vương cũng muốn lấy một ít.
Sau khi Đông Vương biết tin, thì ngạc nhiên nghỉ ngờ nói: “Cậu có thể tìm được nhanh chóng như vậy, chứng tỏ đám người kia cũng không khó tìm. Nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn luôn bình yên vô sự, cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
Ngô Bình cũng cảm thấy nghỉ ngờ như vậy, bèn hỏi: “Ý vương gia là, sau lưng thế lực này có chỗ dựa?”
“Chỗ dựa rất lớn!”. Đông Vương nói từng câu từng chữ: “Hạ Quốc lớn mạnh hơn cậu nghĩ nhiều, cậu cảm thấy Đại Hạ sẽ khoan nhượng để chuyện này xảy ra hay sao? Nếu nó đã xảy ra rồi, thì chắc chăn không bình thường!”
Ngẫm nghĩ một lát, ông ta nói: “Ngô Bình, chuyện này tạm thời đừng quản nữa, tôi sợ sẽ bất lợi cho cậu”.
Ngô Bình: “Vương gia cũng không muốn nhúng tay sao?”
Đông Vương: “Có nhúng tay hay không, tôi phải điều tra trước rồi mới nói được. Bây giờ tôi đi gặp hoàng đế bệ hạ, cậu đợi tin của tôi!”
Ngắt liên lạc, Ngô Bình chỉ đành trốn ở nơi xa đợi tin.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng Đông Vương cũng đã có tin tức.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!