Ba chương đầu của Thái Hoàng dài mấy chục ngàn chữ, Ngô Bình chỉ đọc qua một lượt rồi gấp sách lại, nhắm mắt suy ngẫm.
Nửa tiếng sau, cậu mở mắt ra, nói: “Sư tôn, đệ tử đã năm được ba chương Thái Hoàng rồi”.
Liễu Thi Thi ngây ra: “Con chỉ đọc một lân mà đã năm được rồi sao?”
Năm xưa cô ta tu luyện chương thứ nhất của Chín mục Thái Hoàng đã phải mất hết hơn ba tháng, nhưng vẫn chưa đến mức thông thạo. Mãi đến năm năm sau cô ta mới xem như hiểu hết được chương thứ nhất. Chương thứ hai còn mất nhiều thời gian hơn, mất tám năm mới ngộ ra được. Còn chương thứ ba thì đến giờ cô ta cũng mới chỉ hiểu được có một hai phần, còn lâu lắm mới hiểu hết được.
So ra thì tốc độ của Ngô Bình quá đáng sợ, cô ta không thể không nghỉ ngờ, hỏi: rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Liễu Thi Thi suy ngâm một lúc rồi chụm ngón tay phải thành hình hoa, mỉm cười, điểm nhẹ lên không trung.
“Tốt”.
Không gian xuất hiện một sóng nước, sau đó, một luồng khí trắng phóng về phía trước, đâm thủng một trụ đồng trong điện, để lại một lỗ hổng hình ngón tay.
Thức này là một võ kỹ trong Thái Hoàng chương hai, tên là Niêm Hoa Chỉ. Nếu không hiểu rõ chương hai thì không thể nào thi triển được chỉ này.
Ngô Bình nhìn sơ qua, tay phải cũng là Niêm Hoa nhưng khác biệt ở chỗ trong tay cậu thật sự có nằm một đóa nhỏ hoa màu trắng, sau đó, cậu vung nhẹ, không khí liền xuất hiện ba sóng nước, chín cánh hoa bay ra. Những nơi cánh hoa bay qua, không gian đều bị cắt và xuất hiện những quỹ đạo màu đen, cuối cùng hội tụ lại ở cột đồng, khắc nên bức tranh mỹ nhân trên mặt cột, đó là hình của Liễu Thi Thi.
Liễu Thi Thi nhìn thấy cảnh đó thì ngớ người, lẩm bẩm: “Đây mới chính là tinh túy của chương thứ hai sao?”
Không còn gì nghi ngờ nữa, Niêm Hoa Chỉ mà Ngô Bình thi triển siêu phàm hơn của Liễu Thi Thi nhiều.
Ngô Bình cười, nói: “Sư tôn, Niêm Hoan Chỉ này để phụ nữ dùng thì đẹp mắt, còn đàn ông chúng con không thích chiêu thức này”.
Liễu Thi Thi thở dài, nói: “Cuối cùng thì thầy đã biết tại sao những người như con được gọi là thiên kiêu rồi”.
Cô ta vỗ nhẹ lên vai Ngô Bình: “Sư tôn không xứng làm thầy của con”.
Ngô Bình ngây ra, nói: “Sao sư tôn lại nói thế?”
Liễu Thi Thi cười, nói: “Nhất định Thái Hoàng giáo sẽ không giao thiên kiêu như con cho ta đâu”.
Ngô Bình chau mày: “Lẽ nào họ sẽ tìm cho con một sư phụ mới sao?”
Liễu Thi Thi: “Con đi đi rồi sẽ biết”.
Sau đó, Liễu Thi Thi dắt Ngô Bình đến viện cố vấn của Thái Hoàng giáo, lúc này giáo chủ và các trưởng lão cố vấn đều có mặt.
Viện cố vấn không lớn, giáo chủ và tám vị cố vấn đang uống trà, trò chuyện bên trong, chốc chốc lại bật cười.