Thấy Ngô Bình đồng ý yêu cầu của mình, mắt Phương Lập sáng lên, nói: “Chờ đợi mấy chục năm, cuối cùng cũng gặp được người có thể hợp tác với mình, thật may quá”.

Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Ông muốn tôi giúp thế nào?”

Phương Lập có vẻ đã suy nghĩ đến vấn đề này rất lâu, lập tức nói: “Có ba bước, bước, đầu tiên là dùng thuốc để kéo dài tuổi thọ của tôi, nếu không tôi sẽ yếu rồi chết trong vài năm nữa; bước thứ hai là dần loại bỏ sát khí trong vết thương trên đầu tôi, nó đang ăn mòn mạng sống của tôi; bước thứ ba là luyện chế một bộ đan dược giúp cơ thể tôi tái sinh”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, dường như ba điều này cũng không tính là quá khó với cậu, bản thân cậu là thầy luyện đan, cậu cũng từng nhìn thấy vết thương đó, sức lực mà thanh dao để lại cũng không phải không thể lay chuyển.

“Tôi có thể đồng ý với điều kiện của ông, nói xem ông có thể giúp tôi thế nào, dù sao cũng là tương trợ”, Ngô Bình cũng không khách sáo với ông ta.

Phương Lập bỗng trở nên có tinh thần, đôi mắt sáng rực, nói: “Tôi có thể thấy cậu có tư chất rất tốt, hơn nữa có tương lai tươi sáng. Đừng nghỉ ngờ mắt nhìn của tôi, thứ tôi giỏi nhất ở đời này chính là khả năng nhìn người, khí vận của cậu không hề thua kém gì thiên kiêu mạnh nhất của Đại lục Thánh Cổ”.

Sở dĩ ông ta được Kỳ Tướng coi là người toàn trí toàn năng là vì ông ta có khả năng nhận biết người khác. rất siêu phàm và cực kỳ chính xác, điều này giúp Kỳ 'Tướng từng bước đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Ngô Bình không có hứng thú với những lời này, cậu chỉ muốn biết cái đầu này có thể giúp được cậu như thế nào, Phương Lập là người rất thông minh nên lập tức bổ sung thêm.

“Tôi nói rồi, chỗ tôi có một bộ công pháp đỉnh cao, cũng là công pháp cấp Thánh Hoàng của Đại lục Thánh Cổ. Cấp bậc Thánh Hoàng vẫn cao hơn Cổ Thánh. Trên cả Đại lục Thánh Cổ, công pháp cấp bậc này cực kỳ hiếm thấy. Tôi cũng tình cờ mới có được một bộ trong đó, cũng vì thế mà bị người ta chém đầu”, nói đến trải nghiệm này, trong mắt Phương Lập ánh lên vẻ căm hận như thể cực kỳ căm hận người đàn ông đã chặt đầu ông 1a.

Ngô Bình thử hỏi ông ta: “Người chém đầu ông là người quen sao?”

“Hắn là em họ của tôi. Lúc đầu tôi gia nhập vào tông môn, hắn vô cùng ghen tị, cầu xin tôi dạy học cho hắn. Tôi đã quỳ trước mặt sư phụ ba ngày thì hắn mới có thể trở thành bái sư tu hành. Sau đó tôi thậm chí còn cố gắng hết sức giúp đỡ hắn, nâng cao tư chất của hắn, nghịch thiên đổi mệnh cho hắn. Hơ hơợ, tôi đúng là ngu ngốc, tôi thay đổi cuộc đời hắn, nhưng lại phải trả giá bằng mạng sống của mình”.

Ông ta bỗng nhìn Ngô Bình: “Cho dù cậu không giúp được tôi, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp cậu trưởng thành. Cậu chỉ cần hứa với tôi một điều, sau này nếu cậu đến Đại lục Thánh Cổ thì hãy giết chết tên vong ơn bội nghĩa đó giúp tôi”.

Ngô Bình cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm với chuyện này, công pháp cấp Thánh Hoàng quý giá như vậy, em họ ông ta giết người cướp lấy cũng là chuyện bình thường. Từ xưa đến này, con người tranh giành của cải, quyền thừa kế, tranh giành quyền lợi mà có quá nhiều anh em ruột ước gì có thể giết chết đối phương, huống gì là anh em họ?

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement