“Đại trận Luyện Hồ có thể hút hết hồn lực của người sống, sau đó chuyển hóa hồn lực thành năng lượng có thể cung cấp cho tu sĩ hấp thu. Năng lượng này có thể chuyển hóa thành tinh thạch linh hồn”, Ngô Bình nói: “Tinh thạch linh hồn có rất nhiều công dụng, hấp thu luyện chế nó có thể cải thiện tư chất, tăng thêm thiên phú, còn có thể chữa lành thần hồn bị thương, tóm lại đây là đồ tốt”.
Hàn Băng Nghiên: “Nó hấp thụ hồn lực từ đâu?”
Ngô Bình hơi nheo mắt nói: “Hấp thu từ cả vùng đất liền, chỉ cần là người sống ở vùng đất này, ít nhiều gì cũng sẽ bị hút đi một ít hồn lực”.
Hàn Băng Nghiên vô cùng ngạc nhiên: “Hấp thu hồn lực của tất cả mọi người sao? Họ làm thế thật quá đáng".
Ngô Bình: “Băng Nghiên, bây giờ anh đã biết tại sao Hải Mặc Ca lại đầy rẫy ma túy. Sau khi hít thứ này, linh hồn sẽ rơi vào trạng thái buông lỏng và yếu ớt, khiến cho. hồn lực dễ bị hút đi hơn. Cho nên đây là lý do tại sao sau khi hít Cocaine, những người đó sẽ trở nên người không ra người, ma không ra ma, vì hồn lực của họ liên tục bị hút đi, cuối cùng chỉ còn cái chết”.
Hàn Băng Nghiên sợ hãi: “Nói thế người dân cả nước đều bị nuôi giống bò sữa, sau đó hút lấy thần hồn của họ?”
Ngô Bình: “Đúng là thế”. Người có tính cách khá tốt như Hàn Băng Nghiên cũng nghiến răng nói: “Đám người này thật ghê tởm, chúng đều đáng chết".
Ngô Bình: “Trên đời này không có chuyện gì mới mẻ. Có người bị ép lấy sức lao động, những người này thì bị ép lấy hồn lực, hai kiểu người này có gì khác biệt? Thân là người ở tầng lớp thượng lưu, trong mắt họ thì người dân bình thường chẳng qua chỉ là một nhóm gia súc thôi”.
Đang lúc nói chuyện, hai người đã đáp xuống đảo. Lam Tinh. Đảo Lam Tỉnh này cực kỳ đẹp, nơi đây có một vùng nước biển rất nông, nước chỉ sâu một hai mét, có thể nhìn thấy được các loài sinh vật biển bơi qua bơi lại trong đó.
Sau khi lên đảo, Ngô Bình vào nhận phòng ở một một khách sạn trên đảo. Trước khi đến, Ngô Bình đã bảo. bên kế toán chuyển năm mươi triệu tiền Hải Mặc Ca vào thẻ ngân hàng của cậu, cũng là năm mươi triệu Cali.
Khách sạn rất sang trọng, tất nhiên giá cũng không hề rẻ. Tỷ giá đổi giữa tiền Đại Hạ và Cali là hai chấm. năm, giá phòng một đêm cho căn phòng có view nhìn ra biển mà Ngô Bình đặt cao đến hai trăm năm mươi ngàn Cali, tương đương với một trăm ngàn tiền Đại Hạ.
Nhận phòng xong, Ngô Bình bảo Hàn Băng Nghiên đi nghỉ ngơi trước, một mình cậu đi ra ngoài khách sạn, kiểm tra xung quanh. Trong ấn tượng của cậu, nơi này khá bừa bộn, cậu phải dọn hết mấy nguy hiểm tiềm ẩn.
Phong cảnh bãi biển quả thật rất đẹp, có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp mặc đồ bơi đang chơi đùa ở cách đó không xa. Người đến đây chơi đến từ khắp nơi trên thế giới, có cả người da đen, cổ đỏ, cũng có người nước Đại Hạ và nước Tống.
Kể từ khi bắt đầu tu luyện, Ngô Bình đã có một thân hình cực kỳ chuẩn, cao một mét chín, vai rộng eo thon, trên người tỏa ra khí chất nam tính có sức hấp dẫn chết người đối với phụ nữ.
Cậu tùy ý đi đến bên đó, có hai cô gái tóc vàng đi đến từ cách đó không xa, thân hình nóng bỏng, trước. ngực là đồi núi cao đồ sộ, Ngô Bình không khỏi đưa mắt nhìn thêm vài cái.
“Anh đẹp trai, có thể bôi kem chống nắng giúp tôi được không?”
Ngô Bình nhìn lướt qua, thầm nghĩ các cô cũng không phải đi một mình mà, tìm tôi giúp làm gì? Nhưng nghĩ lại thì cậu vừa lúc nhân cơ hội này nghe ngóng chút tin tức bên này, bèn cười nói: “Được thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!