Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương, hỏi: “Anh là †u sĩ phương nào?”
Nam tu vội nói: “Tôi là Càn Long Tử, là tu sĩ của Di La Cung”.
Di La Cung? Ngô Bình không có ấn tượng với nơi này, cậu hỏi anh ta: “Di La Cung nằm ở đâu của tiên giới?”
Càn Long Tử: “Linh Bảo thượng cảnh, đó là tầng thế giới thứ hai được sinh ra khi Thượng Thanh Thiên Tôn lĩnh ngộ được hỗn độn, có khí tức hỗn độn bên trong”.
Lăng Bộ Phi nói: “Nghe nói Linh Bảo Thượng Cảnh có vô số sinh linh, cao thủ nhiều không đếm xuể, điều đó là thật sao?”
Dù đến từ thế lực lớn nhưng Lăng Bộ Phi cũng chưa từng đến nơi như Linh Bảo Thượng Cảnh.
Càn Long Tử: “Đúng là có rất nhiều cao thủ, xét tổng thể thì thực lực cao hơn nhiều với hạ giới”.
Ngô Bình: “Anh đến cấm địa Thượng Cổ là vì quả 'Tam Thế này sao?”
Càn Long Tử lắc đầu: “Tình cờ gặp được nó thôi. Lúc. nãy tôi đang dốc toàn lực đối phó với con mãnh thú bảo. vệ quả Tam Thế, nhưng thực lực của nó quá mạnh, tôi ra tay ba lần mà vẫn không hạ được nớ”.
Ngô Bình hứng thú: “Tôi đến gặp nó thử”.
Cậu nói xong thì bay lên không rồi đáp xuống đỉnh núi.
Đỉnh núi không lớn lắm, ở đó có một cái cây nhỏ màu trắng ngọc, trên cây có ba quả màu trắng ngọc. Lúc. này, một con rắn màu trắng to bằng cánh tay đang nằm khoanh tròn bên cạnh cái cây, đầu rắn ngóc lên, nhìn về phía Ngô Bình, thè lưỡi, ánh mắt rất hung dữ.
Giọng Phương Lập vang lên: “Cậu chủ cẩn thận, con rắn này lớn lên bên cạnh cây Tam Thế, sức mạnh của nó nhất định rất ghê gớm”.
Ngô Bình liếc nhìn quả màu trắng bạc rồi lại nhìn qua con rắn, cậu nói: “Quả Tam Thế có tác dụng gì?”
Phương Lập: “Nghe nói quả này có thể đánh thức ký ức ở quá khứ, hiện tại cũng như tương lai, từ đó nâng cao thực lực của bản thân lên rất nhiều, vì vậy mới được. gọi là quả Tam Thế. Hiệu quả của ba quả này không giống nhau, chúng lần lượt đại diện cho quá khứ, hiện tại và tương lai”.
Ngô Bình thấy rất bất ngờ: “Ăn một quả cây mà có thể nhìn thấy tương lai sao?”
Phương Lập: “Linh quả kiểu này đều do cấm kị biến thành, vì vậy không thể xem thường”.
“Hèn gì Càn Long Tử lại coi trọng quả này đến vậy, quả nhiên là phi phàm”. Hai mắt Ngô Bình sáng lên, cậu bước nhanh về phía con rắn trắng.
“Vù".