Ngô Bình nghĩ đến Phương Lập, nói: Tôi có thể chọn vài người giúp anh”.
Mắt Nhan Bình Triều sáng lên: “Cậu Ngô là người tu luyện của thế tục, hiểu rõ nơi này hơn tôi nhiều, có cậu Ngô giúp thì tôi nhất định có thể làm được”.
“Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch đang ở đâu?”, Ngô Bình nhìn anh ta hỏi.
Nhan Bình Triều lập tức nói: “Cậu Ngô yên tâm, hai người này đều bị tôi khống chế không sao cả, tôi lập tức bảo người thả họ đi, đồng thời tôi sẽ trả lại tất cả những gì tôi có được”.
Ngô Bình: “Lần này đối phó với Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch, bên Trung Châu cũng có người tham dự nhỉ?”
Cậu biết rất rõ nếu không có sự giúp đỡ của những người nắm rõ tình hình Trung Châu, Nhan Bình Triều sẽ không bao giờ ra tay nhanh như vậy, thậm chí còn cướp cả công ty taxi của bố cậu.
Nhan Bình Triều: “Có vài gia tộc ở Trung Châu nghe. nói tôi muốn động vào Liễu và Nghiêm thì lập tức chạy đến cùng lên kế hoạch, đưa người đến hỗ trợ. Nói thật, tôi thậm chí còn chưa làm gì thì họ đã giúp tôi làm cho. xong rồi”.
Ngô Bình híp mắt: “Xem ra họ rất nhiệt tình, tôi nhất định sẽ báo đáp đàng hoàng mới được”.
Nhan Bình Triều nói: “Đúng thế, đám người này rất đáng ghét, tôi chỉnh đốn họ thay cậu Ngô”.
“Không cần đâu”, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh đưa danh sách cho tôi”.
Nhan Bình Triều dặn dò người bên dưới, chưa đến hai mươi phút sau, Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch cả người đầy vết thương được đưa đến trước mặt hai người.
Nhìn thấy Ngô Bình, Liễu Kim Long vô cùng hổ thẹn nói cậu Ngộ, là tôi làm không tốt”.
Nghiêm Lãnh Thạch càng áy náy hổ thẹn, quỳ xuống đất: “Tôi không bảo vệ chủ nhân chu toàn, chủ nhân cứ trách phạt”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này không trách hai người được, đối phương có lai lịch khá lớn, hai người không có sức đối phó”.
Nhan Bình Triều cười nói: “Hai vị, bây giờ tôi và cậu Ngô đang hợp tác, chuyện trước đó đã đắc tội rồi”.
Liễu Kim Long “hừ” một tiếng, hỏi: “Cậu Ngô, bên Trung Châu có một đám người nhân lúc này đánh cướp, chúng ta nhất định phải đánh trả”.
Ngô Bình: “Đây là điều đương nhiên, các người về trước chuẩn bị hành động cho tối nay”.
Sau khi hai người ra ngoài, Ngô Bình xin giấy bút rồi viết các loại đan dược lên đó. Năm loại đan dược này đều sử dụng dược liệu trong vườn thuốc này, cũng cần sử dụng các bài thuốc trong sách luyện đan, thế nên các thầy luyện đan khác không thể luyện chế. Điêu này khiến cho năm loại đan dược mà cậu cung cấp rất khan hiếm, trên thế giới này chỉ có cậu mới có thể luyện chế được.
Nhan Bình Triều mỉm cười cầm lấy công thức đan dược, thật ra anh ta không ngờ Ngô Bình có thể cung cấp một loại đan dược quý hiếm như vậy, dù sao ở Tiên Giới chỉ cần chịu đưa tiền thì đan dược gì mà không mua được?
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!