Ngô Bình cười nói với Thanh Chỉ: “Thanh Chi, cơ hội hiếm có, cô nhất định phải nắm lấy”.
Thanh Chỉ sống ở cấm địa Thượng Gổ đã lâu, cũng không tin tưởng người ngoài như Ngô Bình, cô ấy hỏi: “Vậy sau khi tôi bái sư, có thể gặp cậu được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên. Bất kỳ lúc nào cô cũng có thể đến tìm tôi, sau này biệt thự Hoàng Long chính là nhà của cô”.
Lúc này Thanh Chỉ mới hài lòng, nói: “Vậy tôi thử xem saơ”.
Lúc này, Ngô Bình nói đến Tả Lăng Hư, Thẩm Huyền Tông nói: “Tả Lăng Hư đã đến Vương toạ kiếm đạo, nhưng anh ta cũng không biết, trên thế giới này có người lĩnh ngộ được Vô Thượng Kiếm Khúc rồi. Ngô Bình, về chuyện Vương toạ kiếm đạo, vi sư vẫn chưa kịp báo cho. cậu. Hôm nay đúng lúc nói cho cậu biết nguyên nhân và cơ hội lần này”.
Thẩm Huyền Tông nói, người mở Vạn Kiếm Tiên Giới là một đại năng đến từ thế giới bên ngoài. Thế nhưng, đại năng đó sau khi ở Vạn Kiếm Tiên Giới thì đã hòa nhập vào giới này. Ba trăm năm sau, Vương toạ kiếm đạo hình thành, vô số người muốn có được nó, nhưng đều không thể thành công.
“Chúng ta đoán, Vương toạ kiếm đạo có thể chính là ý chí của vị đại năng kia ngưng tụ mà thành! Lần này Vương Tọa xuất thế chọn chủ, cậu có ưu thế rất lớn, bởi vị bộ Vô Thượng Kiếm Khúc, chỉ có cậu thật sự lĩnh ngộ được thôi”. Ngô Bình: “Sư tôn không thử sao?”
Thẩm Huyền Tông lắc đầu: “Ba người chúng ta đã lĩnh ngộ được một phần, còn cậu thì khác, cậu có thể dựa vào sức một mình mình lĩnh ngộ được toàn bộ Vô Thượng Kiếm Khúc. Hơn nữa cậu còn trẻ như vậy, tiền đồ vô lượng, sẽ càng nắm chắc hơn, nhưng cậu cũng không thể vì vậy mà xem nhẹ những đối thủ khác”.
Ngô Bình: “Sư tôn, tôi nghĩ có thời gian thì sẽ đến Chí Tôn Kiếm Đường một chuyến, chỉ có như vậy mới có tư cách tham gia và cạnh tranh”.
“Có thể”. Thẩm Huyền Tông cân nhắc mấy giây, lấy một chiếc khăn tay màu trắng có thêu đóa hoa hồng.
Ông ấy nhìn khăn tay rồi nói: “Đến bên đó rồi, cậu cầm vật này đi gặp Hồng Liên Kiếm tôn trong Thập Đại Kiếm Đạo của Chí Tôn Kiếm Đường”.
Ngô Bình: “Quan hệ giữa Liên Hồng Kiếm Tôn và sư phụ rất tốt sao?”
Thẩm Huyền Tông khẽ cười, xem như thừa nhận, nhưng ông ấy cũng không nói cụ thể hai người có quan hệ gì.
Ngô Bình nhận khăn tay, nói: “Sư tôn, Tả Lăng Hư: khai phá một phương Tiên Giới, tu vi của ông ấy so với sư tôn thế nào?”
Thẩm Huyền Tông cũng là một trong các Kiếm Đạo Chí Tôn, có thể có được danh xưng này, tu vi chắc chắn đã là Đạo Cảnh, cách mở Tiên Giới không còn xa nữa.
“Vi sư Đạo Cảnh bát trọng, nhưng vì năm đó bị thương nên tu vi giảm xuống Đạo Cảnh ngũ trọng. Tiên giới tôi khai phá lúc đầu cũng vì vậy mà sụp đổ, nên cũng không thể sánh bằng Tả Lăng Hư thời kỳ đỉnh cao. Nhưng tu vi của vi sư đang khôi phục, trong vòng năm năm có thể khôi phục thời kỳ đỉnh cao. Đến lúc đó có thể dựa vào những gì lĩnh ngộ từ Vô Thượng Kiếm Khúc, ba người vi sư chúng ta có thể trấn áp được Tả Lăng Hư”.
Ngô Bình: “Tả Lăng Hư này không biết có ý định gì, chủ Tiên Giới đang làm tốt thì không làm, cứ chạy đến giới thế tục sống cuộc đời mới”.
“Tu luyện trong giới thế tục, cơ duyên càng lớn, căn cơ càng sâu. Hơn nữa, có thể anh ta có mưu đồ lớn hơn, Vương toạ kiếm đạo chỉ là một trong số đớ”. Thẩm Huyền Tông suy nghĩ: “Ngô Bình, nếu có cơ hội, cậu chém cậu chủ Linh Hư đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!