Ngô Bình không hiểu gì về Liễu My, bèn hỏi cô ta: “Cô Liễu, lức trước cô nói là Thánh nữ của Đại Diễn Giáo, ý nghĩa của Thánh nữ là gì?”
Liễu My bỗng im lặng chốc lát rồi nói: “Sau khi tu vi đạt đến tiêu chuẩn thì sẽ hiến tế cho Thánh vương Đại Diễn”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Hiến tế gì?”
Liễu My khế thở dài: “Thân thể, linh hồn, tất cả mọi thứ. Đương nhiên, không phải mọi Thánh nữ đều sẽ được hiế dù sao để được hiến tế cũng phải đáp ứng một vài điều kiện. Cứ mười mấy Thánh nữ, cuối cùng chỉ có một đến hai người được hiến tế, người không được hiến tế thì được đưa vào Đại Diễn Thánh Cảnh, trở thành người hầu của Thánh tôn”.
“Đại Diễn Thánh Cảnh là nơi nào?”, Ngô Bình hỏi: “Sau khi đi vào còn có thể đi ra không?”
Liễu My lắc đầu: “Đại Diễn Thánh Cảnh là một vùng đất kỳ dị, Đại Diễn Giáo thông qua việc hiến tế để có thể có được bảo. bối và công pháp từ bên trong. Đại Diễn Giáo có thể có được thành tựu như hôm nay là do giáo chúng dùng hình thức hiến tế này qua các thời đại”.
Ngô Bình cảm thấy rất thần kỳ: “Hiến tế thì có thể có được. công pháp và bảo bối sao?”
Liễu My gật đầu: “Hơn nữa sau vô số lần thử nghiệm, Đại Diễn Giáo phát hiện thông qua việc hiến tế một cô gái xinh đẹp phù hợp với yêu cầu nhất định, công pháo và bảo bối mà Đại Diễn Thánh Cảnh cung cấp sẽ càng trân quý hơn”.
“Nói như vậy, bọn họ không chỉ hiến tế Thánh nữ, mà còn có thứ khác nữa?” Ngô Bình hỏi.
“Không sai. Thánh nữ là một hiến tế long trọng, một khi thành công thì Đại Diễn Giáo có thể có được công pháp rất mạnh, hoặc bảo bối lợi hại. Nếu thất bại, thì thứ nhận được sẽ khá bình thường, ngoài hiến tế Thánh nữ còn hiến tế một vài huyết thực, ví dụ như trẻ em cả nam hoặc nữ”.
Ngô Bình nheo mắt: “Đại Diễn Giáo sẽ còn hiến tế người sống sao?”
Liễu My: “Mỗi tháng hiến tế ba nghìn bé trai và ba nghìn bé gái, trong những ngày đặc biệt, số người có khi nhiều hơn gấp bội”.
“Những người này ở đâu ra?”
“Đại Diễn Giáo bỏ tiền ra mua về từ khắp các nơi, có vài người do nhà nghèo khổ, để kiếm được một khoản tiền nên nguyện ý bán con mình, để bọn họ đi hiến tế”. Nói đến đây, vẻ mặt Liễu My có chút bất đắc dĩ: “Có vài người vì tiền mà vứt bỏ thân sinh cốt nhục của mình”.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Thế gi kiểu người nào không có chứ?”
lớn như vậy, có
Liễu My thở dài, nói: “Nhưng cho dù thế nào, hiến tế sinh mệnh vô tội là chuyện vô cùng tàn nhãn”.
Ngô Bình: “Thực lực Đại Diễn Giáo thế nào, so với Thiên Trần Giáo thì sao?”
“Thực lực Đại Diễn Giáo tương đương với Thiên Trần Giáo, mặc dù căn cơ Đại Diễn Giáo không bằng Thiên Trần Giáo. Thế nhưng Thiên Trần Giáo có được pháp bảo và công pháp hùng mạnh thông qua việc hiến tế”.
“Pháp bảo thế nào?” Ngô Bình cảm thấy hứng thú.
Liễu My lấy ra một sợi dây màu đỏ, nói: “Đây là một trong những pháp bảo có được nhờ hiến tế, tên Phược Yêu Lăng, khi sử dụng có thể trói giết được yêu vật, uy lực rất mạnh. Đây là do Đại Diễn Giáo tặng thưởng sau khi tôi trở thành Thánh nữ”.
Ngô Bình nhận lấy sợi dây đỏ, cảm nhận bên trên có một luồng sức mạnh kỳ lạ, luồng sức mạnh này lại khá giống với Cấm Ky Chi Lực, nhưng cũng có điểm khác biệt.
Lúc này, một con mèo đen xuất hiện trên vai Ngô Bình, mắt nó nhìn chăm chằm vào sợi dây, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng nói của nó.