La Tinh Uyên nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Cậu có thể tha cho tôi một lần không? Tôi có đứa cháu một tuổi và mẹ già chín mươi, thật sự không thể chết”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông là quan lớn, tôi tất nhiên sẽ không giết ông sớm nhưng đắc tội tôi thì phải trả giá đắt! Anh Ngưu, phế tu vi ông ta đi!”
Thanh Ngưu gật đầu, nhấn một cái, La Tỉnh Uyên hét thảm, tu vi hoàn toàn mất hết, ông ta vừa sợ vừa giận, tạm thời ngất đi.
Một vị quan không có tu vi thì chỉ là con kiến trước mặt Ngô Bình, tất nhiên cũng không lo đối phương sẽ trả thù.
Bóng đen kia vội quỳ xuống, run rẩy nói: “Xin cậu tha mạng!”
Ngô Bình xua tay: “Đi đi!” Sau đó cậu rời khỏi La phủ, quay lại biệt thự trên núi, chuẩn bị giúp Diệu Phù Thần Quân dùng phù thần, tạo ra đại trận Khốn Tiên.
“Diệu Phù Thần Quân, ông có thể ra ngoài không?”, Ngô Bình hỏi.
Diệu Phù Thần Quân: “Còn cần cậu giúp một việc, †ìm giúp tôi một tờ giấy, vẽ tôi ra, sau đó tôi sẽ nhập vào bức hoại”
Ngô Bình gật đầu, cậu tìm giấy bút, dựa theo miêu tả của Diệu Phù Thần Quân, nhanh chóng vẽ ra hình ảnh một thanh niên mặc trường bào xanh, vẻ ngoài tuấn tú, không tới 30.
Sau đó cậu truyền bí lực vào trong bức hoạ.
Lúc này, hình xăm ba đầu sáu tay trên người cậu chợt trở nên sống động, tách khỏi thân, tiến vào trong tranh. Một giây sau, người trong bức tranh đột ngột sống lại, mắt chớp vài cái rồi bước ra khỏi tờ giấy, nhảy lên không trung rồi đáp đất.
Ngô Bình nhìn Diệu Phù Thần Quân nói: “Bắt đầu đi!”
Ngô Bình tìm cho Diệu Phù Thần Quân một nơi yên tĩnh nghiên cứu phù thần và đại trận Khốn Tiên. Cậu cũng không rảnh rỗi, vừa tu luyện Bí Anh Thần cung thứ nhất vừa ôn dưỡng Bí Anh Thần cung thứ hai.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!