Dương Ngọc Thanh nghe những lời này thì thấy như đang nghe chuyện cổ tích, anh ta khó mà tin được, nhưng anh ta vẫn nói: “Tôi chỉ là một giáo viên, chỉ sợ không thể giúp được gì”.
Ngô Bình nhìn thẳng anh ta, nói: “Đôi mắt của anh không lừa người được, anh không phải là người tình nguyện trở thành người bình thường. Với trí tuệ và tài học của anh, hoàn toàn có khả năng cai trị tốt tỉnh Giang Nam”.
Dương Ngọc Thanh sẽ không vì mấy câu nói mà tin tưởng Ngô Bình, anh ta nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là một người bình thường, đừng đánh giá cao tôi”.
“Không tin sao?”
Ngô Bình duỗi một lóng tay, hình ảnh cậu và Tống đế nói chuyện với nhau xuất hiện trực tiếp trong đầu Dương Ngọc Thanh.
Đã biết tiền căn hậu quả, Dương Ngọc Thanh vô. cùng giật mình, anh ta nói: “Nói như thế, thân phận của cậu khiến nước Tống không thể không nhượng bộ?”
Ngô Bình: “Có thể nói là như thế. Tôi làm như vậy không phải là vì muốn làm Giang Nam Vương, chỉ là tôi không hy vọng bá tánh Giang Nam vì hai nước Tống Hạ giao chiến mà chịu thương tổn”.
Dương Ngọc Thanh hít sâu một hơi, nói: “Tiểu nhân nguyện ý toàn lực ứng phó, hiệp trợ Vương của tôi”.
Ngô Bình nói: “Như vậy nhìn vào cục diện trước mắt, thầy Dương có ý tưởng gì?”
Dương Ngọc Thanh tự hỏi một lát, nói: “Chuyện này đầu tiên phải được Đại Hạ tán thành. Trong thời gian ngắn Đại Hạ không thể thu phục Giang Nam, nếu Vương của tôi có thể để Giang Nam thoát khỏi nước Tống thì Đại Hạ nhất định sẽ thấy vui mừng! Bởi thế, Vương có thể đến Đại Hạ trước, yêu cầu Đại Hạ phối hợp toàn lực, sách phong ngài là Giang Nam Vương trước”.
Ngô Bình chớp chớp mắt: “Làm như thế, Tống đế sẽ đáp ứng sao?”
Dương Ngọc Thanh nói: “Giang Nam Vương là do. hoàng đế Đại Hạ sách phong, không phải là Vương của tôi muốn, Tống Đế cho dù có bất mãn cũng sẽ không làm ra chuyện xấu gì. Dẫu sao, sách phong một Vương, cũng chỉ cần một lời của hoàng đế Đại Hạ”.
Ngô Bình gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Quân Tống rút lui trong ba ngày, mà tỉnh Giang Nam lớn như vậy, làm sao tôi có thể cai trị được?”
Dương Ngọc Thanh: “Tất cả đều phải lấy ổn định làm mục tiêu, Vương có thể thông qua con đường vốn có mà hạ lệnh, giữ lại các tổ chức đã có sẵn. Những chuyện còn lại cứ giao cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ từng bước. tinh giản hoàn thiện, dùng những thứ phù hợp cho tương lai của tỉnh Giang Nam”.
Ngô Bình rất hài lòng, nói: “Còn hai người nữa, bọn họ đều là người tài có khả năng trị quốc, anh đi bái phỏng bọn họ, làm phụ tá đắc lực của anh”.
Dương Ngọc Thanh gật đầu: “Được”.
Sau đó, anh ta đưa ra nghỉ ngờ của chính mình: “Vương sao có thể tìm được tiểu nhân? Tiểu nhân ẩn ở nơi này, người biết rất ít, chỉ có người thân của tôi mới biết”.
Ngô Bình cười nói: “Đây chính là khả năng của tiên gia, sau này anh sẽ biết”.
Dương Ngọc Thanh không chuẩn bị gì, lập tức rời đi cùng Ngô Bình, đi đến tỉnh phủ cơ quan nhà nước ban đầu.
Bây giờ, cơ quan nhà nước cấp tỉnh, biến thành một ngục giam, người trong cơ quan nhà nước đều dựa theo chức vụ mà bị nhốt bên trong. Bọn họ đã không ăn không uống gì hơn một ngày, có một số người sắp không kiên trì được.
Thế nhưng, lúc này, quân Tống dần dần rút khỏi, tại đã không ai quản lý. Thế nhưng người bên trong không biết tình huống như thế nào, một đám người đều rũ đầu, trong lòng tuyệt vọng. Bọn họ đều từng là người cao cao tại thượng, nhưng khi quân địch đến, bọn họ lập tức biến thành tù nhân.
Cũng trong lúc đó, Ngô Bình thông qua Đông Vương, có được cách liên lạc với Thái Hậu. Hai người trước đây từng có qua lại, Thái Hậu gặp mặt Ngô Bình ở Ngọc Khôn Cung.
Vừa thấy Ngô Bình đến, vị Thái Hậu đương triều này thế mà lại đứng dậy đón chào, nói: “Chúc mừng cậu Ngô đã trở thành đệ nhất kiếm bảng!”