Mèo đen: “Đây là một phương pháp truyền thần, người ngoài không học được”.
Hai canh giờ sau, cơ thể Ngô Bình giật vài cái: “Đây là Truy Quang Quyết, dùng nó băn tên, tốc độ vượt qua cả tốc độ của ánh sáng, từ đó làm cho thời gian ngừng lại!
Cậu nói, hai tay bày thế, trên người bùng nổ sát khí khủng bố, không gian chung quanh vặn vẹo, trong không khí xuất hiện tia chớp nhỏ màu đen.
Mèo đen mở to mắt: “Công tử, pháp quyết này thật khủng bố!”
Ngô Bình: “Pháp quyết này có chín tầng, tôi chỉ mới tìm hiểu tầng thứ nhất”.
Mèo đen: “Xem ra, còn tám bức tranh, tương đương tầng thứ 2 tới tầng thứ chín!”
Ngô Bình vung tay, toàn bộ rơi vào trong túi: “Có thời gian rảnh sẽ tìm hiểu sau, tới chỗ thứ hai nào!”
Cậu nhớ vị trí của chỗ thứ hai, là ngọn núi vô danh nằm trong dãy núi khổng lồ, cực kỳ ít khói của nhà dân. Khi hai người và một mèo bay lên không của ngọn núi, Ngô Bình thi triển Tam Hoàng hội tụ lần nữa.
Thần Nguyệt nhìn ảo ảnh của Tam Hoàng thì nói: “Một trong ba người này là Nghệ Hoàng!”
Nhưng đúng lúc này, từ trong núi có lưồng khói vàng bay ra, khói vàng bay lên không, ngưng tụ thành một cái đầu lâu khổng lồ, trong mắt có lửa tím bùng lên.
Ngô Bình bay về phía luồng khói, phát hiện nó bay ra T†ừ trong một cái hang khổng lồ, sâu không thấy đáy, đường kính hơn trăm mét.
Mèo đen nhìn thoáng qua: “Công tử, bên dưới này có một cấm linh!”
Ngô Bình: “Kỳ quái thật, vì sao những nơi này đều có phong ấn cấm linh!”
Dứt lời, cậu đáp đất vào hang, hang sâu hoắm, xuống hồi lâu mới giãm được lên đất.
Dưới mặt đất là một tâng cát vàng, chung quanh rộng rãi. Cậu đi một đoạn, thấy một cung điện màu vàng.
Đi tới trước cung điện, Ngô Bình cũng cảm nhận được sức mạnh cấm ky của Thánh Hoàng đã dung hợp với mình trước đó đã phản ứng. Lúc trước, cái đầu ảo. thuộc về Thánh Hoàng, chẳng lẽ đây là cung điện của Thánh Hoàng nào đó?
Nghĩ thế, cậu thử tới trước cửa điện, đặt tay lên cánh cửa, một ngưồn sức mạnh giao hoà với năng lượng của mình, sau đó cửa ầm ầm mở ra.
Trong đại điện, kim quang lấp loé, đôi mắt màu tím đậm hiện lên, một âm thanh lạnh lùng cũng vang lên theo: “Cậu là truyền nhân của Vũ Hoàng?”
Ngô Bình đã biết, sinh linh nơi này giống với nơi trước đó, đều là cấm linh, cậu thản nhiên nói: “Là ta, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Giọng nói trở nên hận thù: “Trước đây, Vũ Hoàng trấn áp ta tại nơi này, đến nay đã qua không biết bao nhiêu năm tháng, mục đích là vì để bồi dưỡng kẻ truyền nhân là cậu!”
Ngô Bình đi vào, thấy một người khổng lồ ngưng tụ từ hạt cát ngồi trong điện, một cái lồng ánh sáng đang phủ quanh người hắn, nhốt hắn lại.
Ngô Bình hỏi mèo đen: “Muốn cắn nuốt nữa không?”
Mèo đen: “Cái trước tôi phải tốn nửa năm mới tiêu hoá nổi, còn cái này phải do công tử căn nuốt rồi. Cám linh, nói trắng ra là trí tuệ của cấm ky, Công tử cắn nuốt nó, sức mạnh cấm ky sẽ tăng lên một tầng!”
Ngô Bình nhìn người khổng lồ cao cả mười trượng và uy áp đáng sợ nó toả ra, cười khổ: “Thứ này thấp nhất cũng cấp Chúa tể, e là không nuốt nổi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!