Ngô Bình cười lạnh: “Xem ra tôi có giá lắm nha, 1300 tỷ thánh thù!”
Phương Lập: “Hơn giá trị của cây Kim Cương một ngàn lần”.
Ngô Bình hỏi: “Bọn họ biết tôi là ai à?”
Phương Lập gật đầu: “Bọn họ đã tìm hiểu kỹ càng, biết được ngài đến từ Học viện Kim Long, là đệ tử của Dược Lão”.
Ngô Bình cười lạnh, trong tay của anh có con rối Chiến Thiên, cho dù có đụng phải vị Bán Bộ Thánh Hoàng kia thì anh cũng không sợ, nên anh nói ngay lập tức: “Tôi muốn xem thử xem ai dám đến bắt tôi!”
Phương Lập: “1300 tỷ thánh thù, đây là một con số cực kỳ cực kỳ lớn, người chịu mạo hiểm vì con số này chắc chắn không hề ít”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi chờ bọn họ!”
Bởi vì tình thế thay đổi, trong ngày hôm đó, Ngô Bình lập tức đưa Hàn Băng Nghiên trở về thế tục, cô ấy không phải người tu hành, lưu lại Thánh Cổ Đại Lục sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhân tiện đó, anh lại đi một chuyến đến núi Nguyên Thủy, tìm được Giang Sơ Nhanh, nhờ cô giúp anh bán ra một ít cây Kim Cương.
Cây Kim Cương có giá trị ở Tiên Giới, khi ở Tiên Giới chắc chắn sẽ có giá khá cao, anh chuẩn bị bán đi một phần trước để xem kết quả như thế nào.
Giang Sơ Nhan vẫn luôn giúp đỡ anh quản lý Đan Đạo Viện. Cho đến khi cô nhìn thấy Ngô Bình lấy cây Kim Cương ra, trong mắt lộ ra sự thắc mắc: “Vật này chứa Kim Cương Thần Lực không?”
Ngô Bình gật đầu, rút ra một thanh bảo kiếm có chuôi bằng cây Kim Cương, vung mạnh lên một cái, một thanh kiếm khí sắc bén bay ra, chém một tảng đá khổng lồ cách đó mấy trăm mét thành hai phần.
Giang Sơ Nhan cảm khái nói: “Năng lượng sắc bén như thế, nếu dùng cho binh khí thì lại lãng phí quá”.
Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Hử, cô cảm thấy nó có thể có cách sử dụng tốt hơn sao?”
Giang Sơ Nhan gật đầu: “Kim Cương Thần Lực này nếu như dùng để xây dựng sát trận, chế tạo con rối thì hiệu quả sẽ càng ngày càng cao. Công tử yên tâm, em sẽ từ từ tìm một nguồn tiêu thụ nhất định sẽ bán được cây Kim Cương với một cái giá tốt”.
Ngô Bình cười nói: “Vất vả cho em rồi Sơ Nhan”.
Giang Sơ Nhan nhẹ nhàng thở dài, nói: “Công tử, chuyến này anh đi cũng rất lâu, chuyện của chúng ta khi nào thì làm?”
Giang Sơ Nhan vốn là điều kiện duy nhất mà Nguyên Thủy Sơn đưa ra, yêu cầu Ngô Bình phải cưới cô. Hai người biết nhau cũng đã được một khoảng thời gian, cả hai đều có cảm tình với nhau, anh cười nói: “Chỉ cần ở bên chỗ em đã chuẩn bị tốt, thì lúc nào anh cũng có thể rước dâu vào cửa cả. Chỉ là, tình huống trong nhà của anh, em cũng biết rồi đó, trong nhà của anh không chỉ có một vị phu nhân, chỉ sợ em chịu thiệt thòi”.
Giang Sơ Nhan nhoẻn miệng cười. nói: “Chúng ta là đạo sĩ tu hành, làm sao lại có thể giống như người trần thế tục tranh giành tình cảm, chỉ cần công tử đối đãi với Sơ Nhan tốt, Sơ Nhan cũng không cầu mong thêm gì”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy một lát nữa chúng ta sẽ định một ngày, anh sế rước em vào cửa”.
Giang Sơ Nhan thẹn thùng gật đầu nhẹ nhàng. nói: “Anh Bình, vậy anh có thể theo em về nhà một chuyến không?”
Ở dưới chân núi Nguyên Thủy có bốn tông hai viện, một trong bốn tông chính là Giang Tông, Giang Sơ Nhan là người của Giang Tông. Tứ tông là bốn tông môn riêng biệt của bốn vị đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, có tiếng nói và có quyền rất cao ở núi Nguyên Thủy.
Ngô Bình nghĩ nếu đã quyết định cưới Giang Sơ Nhan thì đi gặp mặt người nhà của cô một lần cũng là bình thường mà thôi, lập tức gật gật đầu,
nói: “Được, vậy khi nào đi”.
Giang Sơ Nhan hơi hơi mỉm cười. nói: “Hôm nay nay chúng ta đến chỗ của em ở trước, ngày mai sẽ chính thức đi bái phỏng”.
Ngô Bình nói: “Cũng được. Lần đầu tiên anh đi Giang tông, cũng phải chọn vài món lễ vật”.
Giang Sơ Nhan nói: “Anh Bình, lễ vật không cần quá đắt tiền đâu”.
Ngô Bình nở nụ cười: “Dẫu sao thì cũng là người đàn ông của em, cũng là Kim Đỉnh Đan Sư, dẫu sao cũng nên luyện chế một ít đan dược tặng cho cha mẹ vợ tương lai của anh”.
Trong lòng Giang Sơ Nhan vui mừng, nói: “Thế thì tùy anh vậy”.
Ngô Bình đi theo Giang Sơ Nhan, đi vào bên trong một tòa thành tên là Giang Thành. Tòa thành này được xây dựng bao quanh địa bàn của Giang Tông, có quy mô to lớn, bên trong có mấy ngàn vạn người cư trú, giao thông phát triển, là một đô thị lớn phồn hoa.
Đi vào trong viện, Ngô Bình chọn ra một số dược liệu trong Đại Thiên Dược Điển, chuẩn bị luyện chế vài loại đan dược. Anh hỏi một chút mới biết cha mẹ của Giang Sơ Nhan ở Giang Tông có địa vị bình thường, cũng không được coi là nhân vật trung tâm. Hơn nữa, tư chất của cha Giang cũng không tính là tốt, cho nên trước mắt, tu vỉ miễn cưỡng đạt đến Đạo Cảnh, hơn nữa vẫn luôn bị kẹt lại ở Đạo Cảnh tầng ba, hai mươi năm rồi vẫn chưa hề tiến triển.
Đạo Cảnh tầng ba, còn được gọi là Thai Cảnh, cảnh giới này tu luyện khá khó khăn, một khi đã có nền tảng tốt, thì có thể bước vào Phá Pháp Cảnh tứ trọng. Mà Phá Pháp Cảnh là một bước ngoặt của tu sĩ Đạo Cảnh, một khi đạt đến phá pháp Cảnh, thì thực lực có thể tăng vọt lên.
Sau khi Ngô Bình suy nghĩ cặn kế, quyết định luyện chế thêm Đạo Tính Đan. Dùng loại đan này, có thể ôn dưỡng Đạo Thai, rất nhanh sau đó là có thể đột phá đến Phá Pháp Cảnh.
Đan dược Đạo Cảnh luyện chế khá khó khăn, cũng may Ngô Bình là Pháp Thai Bát Chuyển, lại giữ Cấm Ky Chi Lực, muốn luyện chế cũng không phải là không thể, chỉ là cần phải tiêu hao tinh lực nhiều hơn một chút.
Rất nhanh sau đó anh đã tìm được dược liệu, bắt đầu luyện chế lò Đạo Tính Đan đầu tiên. kinh nghiệm ở Thánh Gổ Đại Lục giúp ích cho anh rất nhiều, trình độ luyện đan tăng lên như diều gặp gió. Khi luyện chế được lò đầu tiên, có bốn viên đan được, đan thuộc hàng thượng phẩm.
Anh nhanh chóng luyện chế thêm lò thứ hai, bởi vì điều chỉnh nên lò đan dược này đã tăng lên thành cực phẩm đan. Thế nhưng anh cảm thấy vẫn có thể tăng lên được, vì thế lại luyện chế thêm lò thứ ba, quả nhiên là một lò đan dược tuyệt phẩm!
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!