Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

Để giữ cho hương thơm không thay đổi, thậm chí việc căn bản là muốn nâng cao chất lượng của hương thơm, đây không phải là điều mà các luyện đan sư thông thường có thể làm được. Độ khó của việc luyện chế đan dược này ít nhất cũng ngang bằng với đan dược cấp mười bảy.  

 

Chưa đầy nửa giờ, Ngô Bình đập vào lò luyện đan, dùng tay kích hoạt hai mươi bốn loại đan quyết, đan dược trong nháy mắt thành hình. Đan khí hợp nhất và ngay lập tức chia ra thành sáu phần, đó là sáu viên đan dược trong suốt và trong mỗi viên đan dược đều có một luồng khói chuyển động. Nhưng khi ngửi thì đan dược không có mùi vị gì cả, vì toàn bộ mùi thơm đều được gói gọn bên trong.  

 

Kim Huyền Sương cầm lấy đan dược, đôi mắt đẹp sáng lên, nói: "Đúng là một loại đan dược thần kỳ, cảm ơn Lý huynh!"  

 

Ngô Bình: "Không có việc gì, ta muốn hỏi một chút, đan dược này là cho ai?"  

 

Kim Huyền Sương cười nói: "Ta có một người bạn, thể chất khá đặc biệt, trên người có một mùi tanh thoang thoảng. Có lẽ mùi thơm này có thể che đi mùi tanh trên người nàng ấy."  

 

Ngô Bình: "Mùi tanh à? Vậy e là loại đan dược này không thích hợp. Mùi cơ thể như vậy thường là bẩm sinh, cho nên cần phải cải thiện thể chất."  

 

Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Ta có một viên ngọc cốt đan, trước tiên hãy uống viên đan dược này, mùi tanh sẽ biến mất."  

 

Nói xong, anh lấy ra một bình đan dược đưa cho Kim Huyền Sương, nói: "Đây là do ta luyện chế khi rảnh rỗi, thử xem sao."  

 

Kim Huyền Sương rất vui mừng nói: "Cám ơn ngươi rất nhiều!"  

 

Lúc này đột nhiên có người xông vào, hắn ta là một tu sĩ Nhân tộc, cao lớn cường tráng, để bộ râu đen dày.  

 

Người này nhìn thấy Ngô Bình liền nghiêm mặt nói: "Đây là nơi ngươi có thể ở sao? Cút đi!"  

 

Người này rất kiêu ngạo, vừa mới tới đã muốn đuổi Ngô Bình ra ngoài, căn bản không coi trọng anh.  

 

Kim Huyền Sương khẽ nhíu mày, nói: "Thần Thái Hư, ngươi dám xông vào phòng của ta!"  

 

Tu sĩ tên Thần Thái Hư cười nói: "Huyền Sương, ta đến thăm ngươi."  

 

Ngô Bình: "Không mời mà đến, đúng là một tên vô học, lập tức cút khỏi đây!" Anh vừa nói vừa đưa tay đẩy ra, một luồng sức mạnh mạnh mẽ thổi Thần Thái Hư bay ra ngoài.  

 

Tên kia giận dữ gầm lên và lại định lao vào, nhưng Ngô Bình đã đi ra ngoài  

 

Kim Huyền Sương nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng động lớn, tiếp theo là tiếng xương gãy, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Thần Thái Hư.  

 

Một lúc sau, Ngô Bình bước vào, xách Thần Thái Hư trong tay. Tuy nhiên, Thần Thái Hư lại bị gấp thành một hình vuông như gấp chăn vậy, sau đó dùng dây thừng trói lại, trùng hợp là trên khuôn mặt anh hùng của hắn ta có hai sợi dây thừng vắt ngang, trông rất buồn cười.  

 

Kim Huyền Sương mím môi cười: "Lý huynh không chỉ giỏi thuật luyện đan, mà vũ lực cũng rất mạnh mẽ. Thần Thái Hư là hóa thân của Hư Không Chi Chủ, thực lực của hắn ta không hề tầm thường, vậy mà lại bị khuất phục chỉ trong chỉ tích tắc."  

 

Ngô Bình: “Loại người như vậy hay thích bị đánh.”  

 

Anh vừa dứt lời, không gian vặn vẹo, một khuôn mặt đáng sợ xuất hiện, giống như mặt của một con khỉ đầu chó, đôi mắt đỏ như máu và con ngươi hình ngôi sao sáu cánh.  

 

Ngay khi khuôn mặt đó đang định nói gì đó với Ngô Bình, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện và dùng một chưởng đập nát khuôn mặt đó.  

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Huyền Sương nói: "Vị Hư Không Chi Chủ này thật to gan, dám ra oai ở núi thần Côn Luân, mẫu thân của ta sẽ dạy cho hắn ta một bài học!"  

 

Ngô Bình cười nói: “Hẳn là hắn muốn đưa nhiều sức mạnh hơn đến để dạy ta một bài học, nhưng không sao, cho dù cường giả kỷ nguyên tới, ta cũng không sợ.”  

 

Kim Huyền Sương càng thêm khâm phục Ngô Bình, cô ta cười nói: "Lý công tử, nơi này toàn là khách khứa, chán lắm, hay là đến chỗ ta ở ngồi một lát?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được.”  

 

Advertisement
';
Advertisement