Sau khi nhận một mũi tên, Ma Thần Bạch Cốt đau đớn, lập tức đóng con đường lốc xoáy và ẩn náu.
Lúc này có một vị tướng đi đến trước mặt Ngô Bình và báo cáo tình hình ở đây. Hóa ra đội quân của họ đến đây, thấy đất đai ở đây màu mỡ nên quyết định khai hoang đất nông nghiệp tốt ở đây và đã cử mấy vạn quân đến hỗ trợ.
Không ngờ sau khi khai hoang được một khu vực nhỏ thì lại phát hiện ra một ngôi mộ cổ. Có một người lính mở cửa ngôi mộ cổ, kết quả là chạm vào cấm chế và khiến con quái vật bên trong thức dậy.
Ngô Bình nhìn qua và thấy rằng vùng đất gần đó thực sự rất màu mỡ, là nơi thích hợp để trồng lương thực và hoa quả. Thậm chí dùng loại đất này để trồng dược liệu cũng đủ.
Khi anh đi đến trước cửa ngôi mộ cổ thì thấy cánh cửa đã bị phá hư, một tấm bia đứng ở cửa có dòng chữ: Đừng chạm vào ngôi mộ này, Bạch Cốt được chôn bên trong.
Ngô Bình đi vào bên trong quan sát thì thấy đã bị phá hủy hoàn toàn, không còn lại gì cả, dường như con Ma Thần Bạch Cốt kia đã trốn thoát khỏi đây.
A Bạch: "Công tử đã hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng 10% phúc lành của Thiên Đạo thêm một lần nữa."
Lúc này, Ngô Bình đã nhận được 40% phúc lành từ Thiên Đạo.
Ngô Bình nghe được lời này thì hơi kinh ngạc: "A Bạch, không phải Ma Thần Bạch Cốt kia vẫn chưa chết sao?"
A Bạch: "Một đòn tấn công của công tử đã khiến sinh lực của nó bị tổn hại nghiêm trọng, ở kỷ nguyên này nó nhất định sẽ ngủ say, có thể coi như nhiệm vụ đã hoàn thành."
Ngô Bình cười nói: "Được rồi, A Bạch, có phải nếu như phúc lành của Thiên Đạo đạt tới 100% thì xem như ta đã đạt yêu cầu không?"
A Bạch: "Vâng, thưa công tử."
Ngô Bình: “Xem ra ta cũng cần phải đề cao tu vi của mình. Nếu không, khi ta thật sự trở thành Thiên Đế nhưng thực lực không đủ thì rất xấu hổ.”
Ở Đông Cảnh này, đều do những người phụ nữ như Đào Như Tuyết và Đường Tử Di chịu trách nhiệm về việc chính trị, tốn công tốn sức. Lần này vừa trở lại, anh đã gọi mấy người phụ nữ đến bên mình, muốn ngưng tụ cấm kỵ của Nhân tộc trên người của mấy người phụ nữ.
Khi cấm kỵ của anh chỉ ở tầng cấm thứ mười bảy, anh không có khả năng này. Sau tầng cấm thứ mười tám thì có thể thực hiện một phần. Bây giờ anh đã đạt tới tầng cấm thứ mười chín nên chuyện này không còn khó khăn nữa.
Tuy nhiên, việc ngưng tụ cấm kỵ cho người khác cũng sẽ tiêu hao năng lượng cấm kỵ của chính anh, nên anh chỉ có thể giúp đỡ những người bên cạnh mình. Tất nhiên, đối với những người phụ nữ như Đường Băng Vân, Đào Như Tuyết, Nguyệt Vũ, Diệp Băng Hi, tu vi của họ đã đủ cao, bước tiếp theo là thăng cấp Chúa Tể, nên không nhất thiết phải ngưng tụ cấm kỵ.
Ngô Bình gọi các bà vợ của mình tới và lần lượt ngưng tụ cấm kỵ của Nhân tộc cho bốn người phụ nữ Đường Tử Di, Lý Mân, Nhậm San San và Lâm Băng Tiên. Với thực lực hiện tại của mình, anh có thể ngưng tụ tới tầng thứ mười hai cấm kỵ tối cao đối với bốn người phụ nữ! Điều này mang lại cho họ thần thông cấm kỵ.
Tuy nhiên, việc tu luyện bồi dưỡng cấm kỵ đòi hỏi phải bế quan tu luyện nên bốn người phụ nữ đã lầm lượt bế quan để tu dưỡng.
Ngoài ra, sau khi bốn người phụ nữ Đào Như Tuyết, Đường Băng Vân, Diệp Băng Hi, Nguyệt Vũ đã trải qua khoảng thời gian tu luyện trước đó thì cũng đã đến lúc họ tiếp tục thăng cấp, Ngô Bình giúp đỡ bốn người phụ nữ lần lượt đột phá đến cảnh giới Chúa Tể.
Trong số mấy người phụ nữ, Đường Băng Vân có thai không lâu sau khi đến đại lục Thánh Cổ, trông cũng sắp đến ngày sinh rồi. Khi cô ta vừa đột phá, Ngô Bình liền lấy ra Chí Tôn Đan bảo cô ta uống để điều trị thai khí.
Nửa tháng sau, một bé gái ra đời, trông xinh đẹp và dễ thương như các chị gái của mình, được đặt tên là Lý Mạt.
Tư chất của Lý Mạt không hề yếu hơn Lý Tôn, được trời ban phước lành khi vừa sinh ra.
Ngay khi em gái chào đời, Lý Tôn đã chạy đến gặp em gái của mình, ôm cô bé vào lòng và rất vui mừng nói rằng từ nay cậu ấy sẽ chăm sóc cô bé.
Tử Thanh Thánh Hoàng đã cho người mang đến rất nhiều quà tặng và phái mười mấy người hầu đến hầu hạ.
Trong nháy mắt, hơn một tháng sau, Huyền Kinh cuối cùng cũng đã hoàn thành, cả nhà Ngô Bình cũng dời vào Huyền Kinh sống, tu sửa cung Thánh Hoàng, mỗi người đều có cung điện riêng để ở.