Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Ngô Bình cảm thán: "Đường Môn đúng là giàu nứt đố đổ vách!".  

 

Đường Băng Vân: "Ngoài ra, cùng với việc tổ chức ngày một mạnh lên, Đường Môn đã tự mở nhà máy chế tạo vũ khí, khu mỏ, biệt thự ở Châu Phi. Vũ khí sản xuất ra không chỉ để phục vụ tổ chức mà còn bán cho bên thứ ba. Dây chuyền sản xuất của chúng tôi sử dụng công nghệ hàng đầu thế giới. Có công nghệ của nước La Sát và cả của nước Mễ nữa".  

 

Ngô Bình: "Có một hệ thống khổng lồ như vậy, chẳng trách tổ chức của bọn cô có thể kinh doanh đến tận bây giờ".  

Advertisement

 

Đường Băng Vân khẽ thở dài: "Đúng vậy, nhưng Đường Môn hiện giờ cũng không phải vững như kiềng ba chân đâu. Người trong nội bộ có mưu tính riêng, nói không chừng sẽ đến ngày tổ chức sụp đổ".  

 

Advertisement

Ngô Bình: "Yên tâm đi, mai tôi sẽ xem giúp ông nội cô, nói không chừng có thể giúp được ông ấy".  

 

Lúc này có một người từ trên không trung đột ngột hạ cánh xuống mặt đất như một chú chim khổng lồ. Người đó chính là Đường Vô Mệnh. Nhìn thấy Ngô Bình, ông ấy không khỏi ngạc nhiên: "Cậu Ngô , sao cậu lại tới đây?"  

 

Đường Băng Vân: "Bác Bảy, là con đưa anh ấy tới".  

 

Đường Vô Mệnh gật đầu: "Cậu Ngô không phải người ngoài, mời lên lầu nói chuyện".  

 

Nói rồi ông ấy đi trước dẫn đường, ba người đi qua một nơi trông như một quảng trường nhỏ là đến một ngôi nhà ba tầng xây bằng trúc. Đường Vô Mệnh mời Ngô Bình lên tầng hai, lấy ra bộ đồ pha trà rồi cười nói: "Ở đây không có gì đặc sắc để thết đãi cậu, tôi chỉ có một ít trà mời cậu dùng tạm".  

 

Ngô Bình: "Đường tiên sinh đừng khách sáo như vậy". Ngô Bình đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện bốn bức tường treo đầy tranh chữ, mà bức nào cũng là báu vật hiếm thấy.  

 

Ngô Bình đứng dậy, cười nói: "Xem ra Đường tiên sinh rất yêu thư họa. Những bức họa này đều là kiệt tác".  

 

Đường Vô Mệnh cười ha ha: "Cái gì mà yêu hội họa chứ, là do Băng Vân thấy nơi này của tôi quá trống trải nên mới đem những bức tranh này tới để tôi treo lên cho đỡ trống".  

 

Sau đó Đường Vô Mệnh hỏi anh: "Cậu Ngô am hiểu hội họa sao?"  

 

Ngô Bình: "Tôi chỉ biết sơ sơ".  

 

Đường Vô Mệnh gật đầu: "Những bức thư họa này tôi cũng không hiểu. Băng Vân, lát nữa con gói lại hết để bác tặng lại cho cậu ấy".  

 

Ngô Bình vội vã xua tay: "Đường tiên sinh, những bức họa này quá quý giá, tôi không thể nhận".  

 

Đường Vô Mệnh cười đáp: "So với cái mạng già này của tôi thì mấy bức tranh đó có đáng là gì đâu? Hơn nữa cậu và Băng Vân là một đôi, nói không chừng sau này cậu cũng phải gọi tôi một tiếng "bác Bảy" ấy chứ".  

 

Đường Băng Vân: "Ngô Bình, bác Bảy cho thì anh cứ nhận đi, dù gì để lại đây cũng lãng phí".  

 

Đường Vô Mệnh cười sảng khoái: "Không sai".  

 

Ngô Bình thấy tấm lòng thành của ông ấy nên sau cùng cũng nhận lời.  

 

Đường Băng Vân hỏi: "Bác Bảy, lúc sáng bác đi đâu thế?"  

 

Advertisement
';
Advertisement