Ba ngày sau, trước tiểu viện của Lục La, giọng nói vang dội của Đồng Chiến truyền tới.  

             - Đồng Chiến tới bái phỏng, mong Mạc công tử đi ra gặp mặt.  

             Mạc Phàm chậm rãi mở to mắt, hắn không vội vàng ra ngoài, mà kiểm tra cơ thể mình trước.  

             Trải qua ba ngày tu luyện, có linh đan và linh dược giúp đỡ, bất luận là thần thức, linh khí hay khí huyết đều khôi phục không ít, tuy còn chưa tới lúc đỉnh phong, nhưng đã khôi phục năm phần.  

             Nhưng lực tạo hóa ở trong cơ thể hơi yếu.  

             Hắn nhìn thoáng qua Tạo Hóa Bất Diệt Ấn, sau đó lắc đầu.  

             Có thể nói Tạo Hóa Bất Diệt Ấn là một quân bài chưa lật của hắn, nếu vẫn không khôi phục thứ này, thực lực của hắn sẽ ít đi ba phần.  

             Nhưng muốn khôi phục lực tạo hóa, một là thông qua Tạo Hóa Bất Diệt Ấn giết những người khác, luyện hóa người làm lực Tạo Hóa Bất Diệt.  

             Cách làm này sẽ khôi phục nhanh nhất, nhưng là cách làm của tà đạo, nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không làm.  

             Một loại khác là thiên tài địa bảo loại tạo hóa, ví dụ như Tạo Hóa Thạch, Tạo Hóa Thủy, vân vân…  

             Nhưng những thứ này còn ít hơn cả Phượng Hoàng Thạch, cho dù là ở hội đấu giá cũng không thường thấy.  

             Trái lại hắn chỉ có một nơi có những thứ này, nhưng bây giờ hắn còn chưa tới nơi này được.  

             Hắn chỉ hơi nhíu mày một lát liền giãn ra, ánh mắt nhìn về phía cửa tiểu viện.  

             - Đồng quân trưởng, vào đi.  

             Hắn vung tay lên, một cơn gió thổi qua, cửa tiểu viện và cửa phòng hắn cùng mở ra.  

             Ngoài cửa Đồng Chiến nheo mắt lại, nhìn lướt qua trong tiểu viện, ông ta bảo sáu quân sĩ ở phía sau ông ta canh giữ ngoài cửa, còn mình thì tiến vào.  

             Trong phòng, Đồng Chiến liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, dị sắc ở trong mắt lại dày đặc hơn nhiều.  

             Tuy chỉ qua ba ngày, tu vi của Mạc Phàm vẫn là Kim Đan sơ kỳ, nhưng ba ngày trước Mạc Phàm chỉ có thể dựa vào thanh kiếm để thắng, Mạc Phàm hiện giờ chỉ dựa vào thực lực đều có thể đánh bại ông ta.  

             - Mạc công tử không chỉ có Huyễn Trận cao minh, ngay cả thực lực cũng cao dọa người, Mạc công tử lúc toàn thắng, chỉ sợ có thực lực tam trảm.  

             Đồng Chiến cung kính nói.  

             Thực lực là số một ở Tu Chân giới, người của Quân Đình bọn họ lại càng như vậy. Tiểu viện này là nơi Lục La ở, ông ta tới đây không chỉ mấy trăm lần, quen không thể quen hơn nữa, nhưng sáng nay khi ông ta tới vậy mà ở trong mê hoặc, nếu không phải ông ta từng thấy mê trận không ít lần, có một số ứng phó chấp pháp, có khả năng ông ta đã hãm sâu vào bên trong.  

             Ngoài ra Mạc Phàm chưa khôi phục khí tức hoàn toàn đã mạnh hơn ông ta nhiều, tuy chưa tới thực lực tứ trảm, nhưng chắc chắn là tam trảm, dù sao cao thủ Nguyên Anh không phải là cải trắng.  

             - Không khác lắm, thứ ta cần ngươi mang tới chưa?  

             Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

             Nếu hắn nói với Đồng Chiến lúc hắn ở Kim Đan sơ kỳ, từng giết chín cao thủ Nguyên Anh, không biết Đồng Chiến sẽ có suy nghĩ gì.  

             - Tất cả đều mang tới rồi, đây là lệnh bài thân phận trú quân xuất ngũ, tên là Mặc Bạch, Mạc công tử chỉ cần trút linh khí của mình vào bên trong, cho dù tới đâu đều không có vấn đề gì.  

             Đồng Chiến lấy một lệnh bài màu đồng cổ to bằng lòng bàn tay trẻ con ra, ông ta đưa cho Mạc Phàm rồi nói.  

             Mạc Phàm vươn một tay ra, lệnh bài bay vào trong tay hắn.  

             Hắn nhìn thoáng qua lệnh bài này, trong mắt hắn chớp lóe lam quang, một ký hiệu lập tức xuất hiện ở giữa lệnh bài.  

             Ký hiệu này rất nhạt, nếu không kiểm tra cẩn thận sẽ không nhìn ra được.  

             Hắn liếc mắt nhìn Đồng Chiến một cái, không nói gì thêm, trái lại vẻ mặt hắn không đổi cất lệnh bài đi.  

             Quả thật lệnh bài thân phận này là thật, đủ để hắn dùng một thời gian, chỉ là lệnh bài này được người ta hạ Truy Tung Chú.  

             Nhưng không phải do Đồng Chiến làm, thứ nhất là khí tức trên đó không phải của Đồng Chiến, thứ hai là nếu Đồng Chiến làm, Đồng Chiến sẽ không dám đưa lệnh bài cho hắn.  

             - Đây là thẻ vào hội đấu giá.  

             Đồng Chiến thấy Mạc Phàm cất lệnh bài đi, cũng không suy nghĩ quá nhiều, lập tức lấy một chiếc thẻ có số thứ tự ra.  

             - Hội đấu giá bắt đầu rồi sao?  

             - Đúng vậy, nếu Mạc tiên sinh nguyện ý, ta có thể mang công tử qua đó, nhưng mà thứ đó, khi nào công tử…  

             Đồng Chiến nói một nửa thì dừng lại.  

             Mạc Phàm cười nhạt, cũng không để ở trong lòng, hắn lấy lưu ảnh thạch từ trong nhẫn trữ vật ra, sau đó ném cho Đồng Chiến.  

             - Cho ngươi thứ này, chúng ta đi thôi.  

             Mạc Phàm rời khỏi giường, chỉnh quần áo một phen rồi nói.  

             Đồng Chiến nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ.  

             Nếu lưu ảnh thạch này vẫn luôn ở trong tay Mạc Phàm, thì luôn là uy hiếp đối với Mạnh Vô Kỳ.  

             Ông ta vốn tính toán, hi vọng lúc Mạc Phàm rời khỏi Tinh Hỏa Trấn, có thể đưa thứ này cho ông ta.  

             Nhưng Mạc Phàm đưa lưu ảnh thạch cho ông ta sớm như vậy, không sợ ông ta lật lọng à, dù sao một khi lưu ảnh thạch bị hủy, Mạc Phàm sẽ không còn chứng cứ chứng minh mình trong sạch.  

             - Sao thế?  

             - Không có gì, đúng rồi, Lục La cô nương đâu, bây giờ cô ấy thế nào rồi?  

             Đồng Chiến ân cần hỏi han.  

             Dù thế nào lúc trước Lục La cũng là đồ đệ của ông ta, tuy ông ta đuổi Lục La đi, nhưng đó là bất đắc dĩ.  

             Lúc trước Mạc Phàm từng nói sẽ giải nguyền rủa giúp Lục La, ông ta có thể cảm nhận được nguyền rủa vẫn còn trên người Lục La, nhưng hình như hơi khác trước.  

             - Cô ấy đang luyện hóa nguyền rủa, đang bế quan, đợi cô ấy bế quan xong, hẳn là nguyền rủa trên người sẽ được giải.  

             Mạc Phàm cũng không giấu diếm, nói thẳng.  

             - Cái gì?  

             Trong mắt Đồng Chiến tràn đầy vẻ khiếp sợ, ngực giống như có sóng to gió lớn đánh vào, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.  

             Ông ta tốn một bản võ pháp mời một đệ tử của Thần Nông Tông, đều không giải được nguyền rủa giúp Lục La, Mạc Phàm vừa tới một ngày, vậy mà giúp Lục La luyện hóa nguyền rủa.  

             Tuy ông ta chưa từng nghe nói tới phương pháp này, nhưng trong gian phòng bên cạnh, quả thật nguyền rủa trên người Lục La đã có thay đổi.  

             - Có vấn đề gì sao?  

             Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

             - Không có, không có, chỉ là Mạc công tử tham gia hội đấu giá là muốn tìm thứ gì, có thể nói cho Đồng mỗ không, tuy Đồng mỗ chỉ phụ trách phòng ngự, nhưng vẫn biết chút ít đồ quý giá ở trong hội đấu giá, có thể giảm bớt chút thời gian cho công tử.  

             Đồng Chiến nói.  

             Ông ta không có quan hệ gì với Mạc Phàm, cũng không chán ghét Mạc Phàm, trái lại ông ta rất thưởng thức, Mạc Phàm còn trẻ tuổi mà có tu vi và trí tuệ như vậy.  

             Ngoài ra Mạc Phàm đồng ý với điều kiện của ông ta, coi như là giúp ông ta một chuyện.  

             Nếu Mạc Phàm ra tay vào ba ngày trước, ông ta cũng không dễ báo cáo kết quả công việc.  

             Hiện giờ Mạc Phàm không chỉ hào phóng đưa lưu ảnh thạch cho ông ta, còn giải nguyền rủa trên người Lục La nữa, ông ta cũng không thể quá nhỏ mọn.  

             Mạc Phàm nhướn mày, tuy hắn chưa từng tới hội đấu giá Hỏa Thần, nhưng hắn có biết quy mô của hội đấu giá này, lớn hơn hội đấu giá cấp thế giới ở Địa Cầu nhiều, nếu một mình đi tìm, cũng không khác mò kim đáy biển mấy, cần rất nhiều thời gian.  

             Mà hiện giờ hắn thiếu thời gian nhất.  

             Hắn không chỉ tìm đồ chữa cho Tiểu Vũ trong vòng một năm, còn phải cứu Tiểu Tuyết nữa.  

             - Ta muốn tìm Phượng Hoàng Thạch và đồ tạo hóa, không biết Đồng quân trưởng có tin tức gì không?  

             Mạc Phàm hỏi.  

             - Phượng Hoàng Thạch và đồ tạo hóa sao?

Advertisement
';
Advertisement