Một phút sau, Mạc Phàm đứng trước cửa Dược Vương Các.  

             Mạc Phàm nhìn thoáng qua hai chữ “Dược Vương” thiếp vàng trên cánh cửa, hắn bước qua cửa mà vào, đi thẳng tới tầng ba.  

             Dược Vương Các có tổng cộng ba tầng, hai tầng phía dưới đều là nơi bán dược liệu, tầng thứ ba là nơi khám bệnh của Dược Vương Tôn Vô Tật chủ nhân của Dược Vương Các và đồ đệ của ông ta.  

             Nhưng lúc này có không ít người vây quanh tầng hai, gần như chặn hết hành lang ở tầng một, Mạnh Vô Kỳ cũng ở trong đó, hoàn toàn không biết phải làm sao.  

             Đối diện Mạnh Vô Kỳ là một lão giả mặc áo bào trắng ngồi trên ghế bành, sau lưng y phục thêu một chữ “Y” rất to.  

             Lão giả này là Tôn Vô Tật, y tiên nổi tiếng nhất ở Thiên Long Thành.  

             Bên cạnh Tôn Vô Tật là một bàn trà, bên trên đặt một số bình ngọc tinh điêu tế trác, lão giả đang chậm rãi thưởng thức những bình ngọc này, giống như không để chuyện ở tầng hai vào mắt.  

             Trước người lão giả là 8 nam tử mặc thanh y đứng thành hai hàng.  

             Bên cạnh là một thanh niên vẻ mặt trắng xanh nằm trên cáng, chỗ ngực người thanh niên này có một cái động to, có thể nhìn thấy nội tạng ở bên trong, nhưng không có huyết dịch chảy ra.  

             Trên làn da để lộ của người thanh niên này, từng sợi huyết quản đều đã biến thành màu đen, nhìn rất rõ, giống như được vẽ Ma Văn lên trên.  

             Trước người người thanh niên này, là một nam tử trung niên vẻ mặt u sầu và mấy gia đinh.  

             Lúc này trên mặt không ít người hiện lên vẻ khinh thường, chỉ trỏ Mạnh Vô Kỳ.  

             - Tiểu tử này còn không biết trời cao đất rộng, đọc một bản dược điển mà dám chỉ trỏ trong cửa hàng của Tôn tiên sinh, còn nghi ngờ Tôn tiên sinh phán bệnh người bệnh nan y, cậu ta nghĩ Dược Vương là danh xưng thôi à?  

             Một người trong đó nói.  

             - Có khả năng tiểu tử này muốn nổi tiếng tới điên rồi, chỉ tiếc y thuật quá nhỏ bé, cũng đến nhầm nơi rồi.  

             Một người khác cười nói.  

             - Ai biết được, không biết tới đá quán thành danh, hay là muốn bám lấy Long gia, nhưng hiện giờ sao, chắc chắn hôm nay tiểu tử này gặp xui rồi.  

             “Hô hô…”  

             Trong âm thanh trào phúng, Mạnh Vô Kỳ ước gì tìm được một cái lỗ chui vào.  

             Anh ta chỉ tới đây thu thập một số dược liệu giúp Mạc Phàm, nhìn thấy đôi mắt nam tử trung niên đỏ bừng, nâng một thanh niên đi từ trên tầng xuống, cho nên anh ta tò mò nhìn thoáng qua.  

             Gần đây anh ta vẫn đọc dược điển Mạc Phàm cho anh ta, dựa theo một ví dụ trên dược điển, anh ta dễ dàng nhìn ra người thanh niên này trúng Huyết Chú.  

             Huyết Chú sẽ hao tổn khí huyết của tu sĩ, nhưng không phải là chứng bệnh khó giải.  

             Trong tình hình chung, chỉ cần phục dùng Thanh Huyết Đan một thời gian là được, cộng thêm một số đan dược bổ sung huyết khí, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không có vấn đề gì.  

             Nhưng chỗ người này bị hạ Huyết Chú có vẻ đặc biệt, phương pháp bình thường không dễ dàng tiếp xúc Huyết Chú như vậy.  

             Ngoài ra không biết người thanh niên này bị ai ra tay, bị ngoại thương không nhẹ, như vậy sẽ khiến thương tổn của Huyết Chú to hơn nhiều, dẫn đến cả người hôn mê bất tỉnh.  

             Dựa theo dược điển mà anh ta đọc, cho dù như vậy cũng không phải bệnh nan y, chẳng qua chỉ tương đối phiền phức một chút, nhưng vẫn là bệnh nhẹ.  

             Nhưng mà đến tay Tôn Vô Tật, thì thành bệnh nan y.  

             Anh ta thấy nam tử trung niên kia đáng thương, hơn nữa trong hộp ngọc gia đinh cầm theo sau nam tử trung niên là một trong những dược liệu Mạc Phàm cần, cho nên anh ta mới xen vào một câu.  

             Nam tử trung niên này nghe thấy lời anh ta nói như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lôi kéo anh ta cầu anh ta chữa trị cho thanh niên trên cáng.  

             Nhưng đệ tử của Tôn Vô Tật đưa đám người này xuống lập tức không vừa ý.  

             Mới đầu anh ta không để ở trong lòng, cứ dựa theo dược điển mà làm, mãi đến khi đám người mời Tôn Vô Tật xuống, anh ta mới phát hiện chuyện ầm ĩ lớn rồi.  

             Đám đệ tử của Tôn Vô Tật không có năng lực phản bác anh ta, nhưng Tôn Vô Tật có vẻ lợi hại, nói mấy câu anh ta liền lộ.  

             Anh ta chỉ biết những chuyện Mạc Phàm viết trên dược điển, Tôn Vô Tật hỏi những chuyện khác anh ta không biết nên trả lời thế nào.  

             Anh ta biết gây họa, vốn định rời đi, dù sao anh ta đã nói phương pháp cho nam tử trung niên rồi, nam tử trung niên thử một lần sẽ biết.  

             Còn muốn thử hay không, đó là chuyện của nam tử trung niên.  

             Có ai ngờ tới Tôn Vô Tật không để anh ta rời đi.  

             - Tiểu tử, đã đến bây giờ rồi mà sư phụ ngươi còn chưa tới, ta thấy ngươi nên giao bộ dược điển kia ra, sau đó quỳ với sư phụ ta thì hơn.  

             Một đệ tử bên cạnh Tôn Vô Tật cười mỉa nói.  

             - Ta sẽ không đưa cho các ngươi dược điển.  

             Mạnh Vô Kỳ trầm giọng nói.  

             Phần dược điển này là Mạc Phàm cho anh ta, tuy Mạc Phàm không cấm anh ta truyền ra ngoài, nhưng gần đây anh ta nhìn ra được điểm trân quý của dược điển.  

             Đồng Chiến tìm không ít y tiên tới giải trừ quỷ chú trên người Lục La, đều không nghĩ ra được biện pháp gì, thậm chí còn có một tu sĩ của Thần Nông Tông.  

             Nhưng trên bộ dược điển này, chữa trị quỷ chú kia vô cùng đơn giản.  

             Trước đó anh ta cũng hoài nghi phương pháp trên dược điển có thể chữa khỏi cho người thanh niên này hay không, nhưng Tôn Vô Tật bảo anh ta giao dược điển ra, anh ta càng tin tưởng dược điển hơn.  

             - Không giao dược điển ra cũng được, ngươi đến Dược Vương Các chúng tôi làm loạn, dựa theo quy củ của Dược Vương Các chúng tôi, chỗ sư phụ tôi có chín loại đan dược, trong đó có tám loại là kịch độc, chỉ có một loại là phế bỏ tu vi, tự ngươi chọn một loại đi.  

             Trong mắt đệ tử kia lóe lên tàn nhẫn, một tay chỉ về phía bàn trà bên cạnh sư phụ anh ta, nói.  

             Người này vừa nói xong, ngoại trừ nam tử trung niên lộ vẻ do dự ra, những người khác đều cười to.  

             - Tiểu tử này sắp kết thúc rồi.  

             Kết quả kém nhất cũng là tu vi bị hủy, nhưng Mạnh Vô Kỳ có thể chọn trúng bình phế bỏ tu vi sao?  

             - Vậy có thể trách người nào, Tôn tiên sinh là Dược Vương của Thiên long thành, cũng có chút danh tiếng ở Ma Long Tinh, cho dù là đệ tử của Thần Nông Tông cũng không thể so được với Tôn tiên sinh, nếu không phải thành chủ luôn cầu xin mãi, Tôn tiên sinh sẽ không mở quán ở Thiên Long Thành, tiểu tử này ăn tim gấu mật hổ tới đây tìm việc, trừng phạt như vậy đều là Tôn tiên sinh trạch tâm nhân hậu, đổi lại là nơi khác, tiểu tử này đã chết từ lâu rồi.  

             Một người khác nói.  

             Mạnh Vô Kỳ nắm chặt tay, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ.  

             - Ta không sai, vì sao ta phải làm theo quy củ của các ngươi, nơi này đúng là Thiên Long Thành, các ngươi dám làm gì ta, nếu dẫn trú quân tới, Dược Vương Các các ngươi cũng không dễ chịu đâu.  

             - Trú quân, ha ha.  

             Nghe thấy hai chữ này, đệ tử kia của Tôn Vô Tật lắc đầu cười.  

             Thành chủ của Thiên Long Thành có quan hệ rất thân với sư phụ của anh ta, nếu Thiên Long Thành vì chút việc này mà bắt sư phụ anh ta, vậy Thiên Long Thành không là Thiên Long Thành rồi.  

             Trong lúc này, không ít người nở nụ cười, giống như thấy một tiểu cô nhi đang uy hiếp một gia chủ thế gia.  

             Tôn Vô Tật cũng mỉm cười, ông ta để bình ngọc trong tay xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Mạnh Vô Kỳ tứ cố vô thân.  

             - Có lẽ ngươi không sai, nhưng ai có thể chứng minh phương pháp này đúng?

Advertisement
';
Advertisement