Ba ngày sau, hào quang trên Truyền Tống Trận ở Thanh Hư Sơn sáng lên, rồi lập tức thu lại, Mạc Phàm và Mạnh Vô Kỳ đi từ trong ra.  

             Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, nhìn về phía Thanh Hư Sơn.  

             Cả Thanh Hư Sơn là một tinh cầu như vương tọa, trôi nổi trong vũ trụ.  

             Núi như vậy có tổng cộng bốn tòa, ngoại trừ Thanh Hư Sơn ra, còn có Tử Hư Sơn, Di Hư Sơn và Linh Hư Sơn.  

             Nghe nói bốn ngọn núi này vốn là một tòa kim thạch không phải linh sơn, trôi nổi ở hỗn độn chi địa, sau đó một tiền bối của Thần Nông Tông đạt được, chia ra làm bốn, đặt ở tứ phương Thần Nông Tông, thành bốn môn hộ của Thần Nông Tông.  

             Tuy hình dạng hơi kỳ lạ, nhưng Thanh Hư Sơn một trong bốn môn hộ tương tự như Địa Cầu.  

             Vị trí vương tọa là một tòa thành trì, thành thị ở Thanh Hư Sơn tên là Thanh Thành, chỗ tựa lưng của vương là đại môn thông tới Thần Nông Tông.  

             Muốn ra vào Thần Nông Tông, nhất định phải thông qua bốn cánh cổng này.  

             Kiếp trước hắn từ Tử Hư Sơn tiến vào Thần Nông Tông, nhưng hắn cũng ra vào Thanh Hư Sơn vô số lần, cho nên rất quen thuộc với này.  

             Hắn mới ra khỏi Truyền Tống Trận, thì thấy không ít đệ tử của Thần Nông Tông tuần tra qua lại.  

             Nơi này là đại môn của Thần Nông Tông, thủ vệ không còn là người của Quân Đình, mà là tu sĩ của Thần Nông Tông.  

             Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt hắn lập tức xuất hiện chút cảm xúc.  

             Trải qua trắc trở, cuối cùng hắn lại về Thần Nông Tông.  

             - Công tử, tòa thàđơnnh này lớn thật.  

             Mạnh Vô Kỳ đi từ trong Truyền Tống Trận ra, liếc mắt một cái là thành thị không thấy ranh giới, cảm thán nói.  

             Anh ta sinh ra ở Tu Chân giới, đi cùng Mạc Phàm từ Liệt Dương Tinh xuyên qua mấy chục tinh cầu tới đây, cho dù có chút chi thức, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy thành thị lớn như vậy.  

             - Đây chỉ là bên ngoài của Thần Nông Tông.  

             Mạc Phàm cười nhạt nói.  

             Thanh Thành chỉ là môn hộ mà thôi, vào trong đại môn, đi qua Thông Thiên Lộ, Mạnh Vô Kỳ sẽ biết cái gì mới là đại.  

             - Chúng ta tìm một nơi ở trước sao?  

             Mạnh Vô Kỳ hơi líu lưỡi, hỏi.  

             - Không cần phiền phức như vậy.  

             Mạc Phàm lấy lệnh bài đứng thứ chín hải tuyển của hắn ra, đưa cho một đệ tử của Thần Nông Tông ở gần Truyền Tống Trận.  

             - Tôi là Mạc Phàm đứng thứ chín.  

             Bên cạnh, không ít đệ tử của Thần Nông Tông liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, giống như không nghe thấy, cũng không nhúc nhích.  

             Bình thường có rất nhiều người lui tới Truyền Tống Trận, tuy bọn họ chỉ là đệ tử ngoại môn của Thần Nông Tông, nhưng địa vị cao hơn không ít tu sĩ.  

             Dù sao bọn họ cũng là đệ tử ngoại môn của Thần Nông Tông, có không biết bao nhiêu người tranh rách đầu cũng không được như bọn họ.  

             Cho nên bọn họ ít khi để ý tới người lui tới.  

             Cho dù Mạc Phàm thật sự là người đứng thứ 9, cũng chỉ là tạm thời, mấy ngày hôm trước còn có người đứng thứ ba, nhưng hiện giờ người kia đã chết, càng không nói tới người thứ 9.  

             Cho nên bọn họ không cần để ý tới Mạc Phàm.  

             Chỉ có một đệ tử của Thần Nông Tông hơi gầy yếu, nhút nhát đi tới, nho nhã lễ độ cúi đầu với Mạc Phàm.  

             - Mạc công tử đợi một lát, dựa theo trình tự, ta phải xác nhận lệnh bài của công tử một chút, hi vọng Mạc công tử bỏ qua cho.  

             - Không sao, ngươi đi xác nhận đi.  

             Mạc Phàm không để ý lắm nói.  

             Đệ tử của Thần Nông Tông cầm ngọc bài của Mạc Phàm, vội vàng chạy tới một phòng cách đó không xa.  

             Chỉ trong phút chốc, một nam tử đứng đầu đội đi theo đệ tử ngoại môn kia ra.  

             - Bái kiến Mạc công tử, đây là lệnh bài của ngươi, mời ngươi đi theo ta, chỗ ở của hai người đã được sắp xếp rồi.  

             Ban tử đứng đầu này trả lại lệnh bài, một tay vươn ra làm tư thế mời.  

             - Được.  

             Mạc Phàm cất lệnh bài, gật đầu nói.  

             Dựa theo lệ thường của Thần Nông Tông, hải tuyển có quy mô như vậy, mười người đứng đầu sẽ được an bài ở đấu cung.  

             Thứ nhất, trận pháp trong đấu cung rất nghiêm ngặt, có thể để tuyển thủ dự thi khác khiêu chiến vị trí top 10 bất cứ lúc nào, mà không tạo thành phá hoại đối với Thanh Hư Thành.  

             Ngoài ra an trí ở đấu cung, cũng tránh để đi khắp nơi tìm mười người đứng đầu, lãng phí thời gian.  

             Cho nên bọn họ không cần phải tìm nơi ở.  

             Hắn mới đi được hai bước thì dừng lại, lấy một bình ngọc ném cho đệ tử ngoại môn kia.  

             - Bình Niết Bàn Đan này cho ngươi.  

             Đệ tử ngoại môn kia cầm bình ngọc, vẻ mặt lập tức sửng sốt, xung quanh đều là ánh mắt hâm mộ và tiếc hận.  

             Niết Bàn Đan, tuy không phải là đan dược cực phẩm, nhưng cũng là đan dược thượng phẩm, giá trị xa xỉ.  

             Một câu đạt được lọ Niết Bàn Đan, sớm biết sẽ như vậy bọn họ đã đi làm.  

             Nam tử kia dẫn Mạc Phàm và Mạnh Vô Kỳ đi tới trước quang môn, lấy một lệnh bài ra đặt lên trên, quang môn mở ra.  

             - Mời Mạc công tử vào trong, thứ này sẽ dẫn chúng ta tới nơi hai người ở.  

             Mạc Phàm cười nhạt, đi vào trong quang môn.  

             Quang môn này tương tự như thang máy ở Địa Cầu, nhưng không phải thông tới tầng cao hoặc dưới đất, mà thông tới quang môn gần đó, không khác gì Truyền Tống Trận loại nhỏ.  

             Dù sao Thanh Thành rộng như Địa Cầu, bất luận là sức của đôi chân hay linh thú đều cần không ít thời gian, cho nên không ít đại thành đều có loại quang môn này, chậm hơn Truyền Tống Trận, nhưng nhanh hơn các công cụ truyền tống khác nhiều, còn rất đơn giản.  

             Ba người đi vào, cảnh sắc xung quanh lập tức lướt qua, khiến Mạnh Vô Kỳ lại líu lưỡi.  

             Nam tử kia liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái với vẻ khác thường, nói:  

             - Mạc công tử tới rất đúng lúc, nếu Mạc công tử không tới, có lẽ vị trí của ngươi bị người dưới chiếm mất.  

             - A… Sao thế?  

             Mạc Phàm nhướn mày hỏi.  

             - Chuyện này…Nam tử kia do dự một lát, vẫn mở miệng.  

             Đấu cung lâm sơn mà đứng, có tổng cộng mười cung, mỗi cung đều có một trụ sở.  

             Dựa theo quy củ, người đứng đầu ở đệ nhất cung trên đỉnh núi, chín vị trí còn lại thì ở phía dưới.  

             Nhưng vì Mạc Phàm mãi chưa tới, người thứ mười liền vào ở đệ cửu cung của Mạc Phàm, mà người thứ 11 lại ở trong đệ thập cung.  

             Hai người xem như lấp vào vị trí thứ chín của Mạc Phàm, từ 10 biến thành 9, phía dưới lại đẩy như thế.  

             Bởi vì Mạc Phàm vẫn không xuất hiện, cho nên không có ai ngăn cản.  

             - Vậy à, ta biết rồi.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười.  

             Lúc này hắn mới tới Thanh Hư Sơn, đã có người chọc tới đầu hắn rồi.  

             - Đợi đến đấu cung, ta sẽ bảo đối phương chuyển khỏi cung điện của ngươi, mong Mạc công tử yên tâm.  

             Nam tử kia nói.  

             - Không cần, chuyện này để ta tự giải quyết.  

             Mạc Phàm cười nhạt nói.  

             Người không phạm hắn, hắn không phạm người, đã có người giẫm lên đầu hắn, sao hắn có thể không ra tay với những người này?  

             Không lâu sau, bọn họ đi từ trong một quang môn khác ra, đến trước đấu cung.  

             Tòa nhà theo kiểu cung điện, có tổng cộng mười tòa, phía trước mỗi tòa đều có sân không bé, dùng để khiêu chiến, phía trên có người của Thần Nông Tông và Thiên Cơ Các duy trì.  

             Đấu cung lúc này, trước mỗi cung đều tụ tập không ít người, thỉnh thoảng có người khiêu chiến các cung, đến lúc này thành công rất ít, thất bại tương đối nhiều.  

             Bọn họ vừa tới trước cửa cung, một người trên trăm lỗ máu bay từ đệ thập cung ra, ngã mạnh xuống đất hôn mê tại chỗ.

Advertisement
';
Advertisement