Lúc Mạc Phàm rời đi, Lý Thu Minh gõ cửa phòng Mạnh Sơn Hà, đi vào trong phòng.  

             Trong phòng, Mạnh Sơn Hà ngồi trên ghế, cầm một bình ngọc màu đỏ trong tay thưởng thức.  

             Thấy Lý Thu Minh tiến vào, Mạnh Sơn Hà khẽ nâng mí mắt, nhưng tiếp tục thưởng thức bình ngọc trong tay ông ta.  

             - Gặp tên tiểu tử kia rồi à?  

             - Đúng vậy, đại nhân.  

             - Vậy tên tiểu tử kia nói thế nào?  

             - Ngày mai cậu ta sẽ khiêu chiến ta.  

             Lý Thu Minh nói thẳng.  

             - Hừ, tiểu tử này đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, ngươi đối phó hắn, hẳn là không có vấn đề gì đúng không?  

             Mạnh Sơn Hà hừ lạnh một tiếng, hỏi.  

             Lý Thu Minh hơi nhếch miệng cười nhạt, trường kiếm màu xanh xoay tròn một vòng trong tay anh ta.  

             - Quả thật tiểu tử kia có chút bản lĩnh, nhưng cho dù cậu ta mạnh tới cỡ nào, đều không thoát khỏi một kiếm này của ta.  

             Anh ta thân là kiếm tu, ngoại trừ tu Ma Kiếm Quyết thôn thiên chấn nhiếp kiếm quyết ở Kiếm Mộ Tinh ra, còn tu luyện Dưỡng Kiếm Quyết.  

             Hai loại kiếm quyết này một cái chiếm anh ta, một cái dưỡng mình, hỗ trợ lẫn nhau.  

             Ma kiếm của anh ta có thể đâm Thần Thể của Mạc Phàm, kiếm trong tay anh ta trải qua 20 năm ôn dưỡng, còn chưa có ai khiến anh ta phải rút thanh kiếm này ra.  

             Mạc Phàm có chút bản lĩnh, nhưng chưa chắc có thể khiến anh ta rút kiếm.  

             Cho dù khiến anh ta rút kiếm, Mạc Phàm cũng phải chết không thể nghi ngờ.  

             Kiếm anh ta dưỡng 20 năm, dư dả giết chết Mạc Phàm.  

             - Ngươi nắm chắc là tốt, ngươi xử lý tiểu tử này, ta đảm bảo sau này ngươi sẽ thăng chức rất nhanh ở Thần Nông Tông, đúng rồi, hôm nay tên tiểu tử kia chỉ nói những chuyện này thôi sao?  

             Mạnh Sơn Hà hài lòng nói.  

             - Cậu ta còn nói chuyện khác, nhưng chỉ sợ ngươi sẽ không thích nghe những lời này.  

             Lý Thu Minh tìm một cái ghế ngồi xuống, cười nói.  

             - A… Phải không, ngươi nói thử xem.  

             Mạnh Sơn Hà nhướn mày, tò mò hỏi.  

             - Tên tiểu tử kia nói, nếu ngày mai ta không rút lui, cậu ta sẽ quét sạch cao thủ trong đó có ta xuống, cuối cùng để lại một đám phế vật tiến vào trong Thần Nông Tông.  

             Lý Thu Minh nói thẳng.  

             - Hửm?  

             Sắc mặt Mạnh Sơn Hà lập tức thay đổi.  

             ể ố ể- Những lời này thật sự là tên tiểu tử kia muốn ngươi chuyển cho ta sao?  

             Lý Thu Minh như sớm có chuẩn bị, anh ta lấy một tảng đá ra, rót chút linh khí vào bên trong, giọng nói của Mạc Phàm truyền từ trong tảng đá ra.  

             - Khẩu khí của tiểu tử này lớn thật, cũng rất to gan.  

             Mạnh Sơn Hà hơi híp mắt, sắc bén xuất hiện trong đáy mắt ông ta.  

             Hiện giờ người đứng trước Mạc Phàm không có một người yếu, nhất làLý Thu Minh bên cạnh ông ta và Vọng Cơ đứng thứ nhất hiện giờ, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.  

             Mạc Phàm muốn quét sạch tất cả cao thủ, đã khó như lên trời.  

             Chuyện này còn chưa tính, vậy mà Mạc Phàm còn muốn đấu với ông ta.  

             - Trái lại ta rất chờ mong, để xem cậu ta có bản lĩnh lớn như vậy không.  

             Lý Thu Minh vươn tay ra, tiểu kiếm đâm lên mu bàn tay Mạc Phàm xuất hiện trong tay anh ta, phía trên còn dính huyết dịch của Mạc Phàm.  

             - Ngươi định làm thế nào?  

             Mạnh Sơn Hà liếc mắt nhìn Lý Thu Minh một cái, hỏi.  

             - Ta sao? Nếu cậu ta dám khiêu chiến ta, ta sẽ chuẩn bị giết cậu ta, cần ta để lại mạng không?  

             Lý Thu Minh lạnh nhạt nói.  

             Anh ta đã giao thủ với Tương Thành, Ôn Thủy Hàn cùng với Vọng Cơ, tuy không dùng toàn lực, nhưng chỉ có Vọng Cơ khiến anh ta hơi hứng thú.  

             Can đảm của Mạc Phàm thành công hấp dẫn anh ta, người dám nói chuyện với anh ta như vậy, có năng lực chiến liên tục ba cung, phần lớn là có chút thực lực.  

             Hiện giờ anh ta rất muốn biết, rốt cuộc Mạc Phàm mạnh tới mức nào, có thể khiến anh ta rút kiếm hay không.  

             - Ngươi đã nắm chắc như vậy, ta cần linh hồn của cậu ta, cơ thể cậu ta thì tùy ngươi xử trí.  

             Mạnh Sơn Hà bỏ bình ngọc trong tay xuống, nói.  

             Trên người Mạnh Vô Tình vẫn trúng Sinh Tử Phù của Mạc Phàm, thực lực của Mạc Phàm chưa chắc đã bằng Lý Thu Minh, nhưng trên người Mạc Phàm sẽ có bí mật không nhỏ.  

             Nếu có thể lấy được linh hồn của Mạc Phàm, không chỉ giải được Sinh Tử Phù, nếu không có bất ngờ xảy ra còn thu hoạch được cơ duyên.  

             - Không thành vấn đề, nhưng tiểu tử kia ngang nhiên khiêu khích Mạnh gia, đại nhân không có chút phản ứng nào sao?  

             Lý Thu Minh tò mò hỏi.  

             - Không có một chút phản ứng, Mạnh gia chúng tôi dễ khiêu khích như vậy à, ngày mai ngươi sẽ biết thôi.  

             Mạnh Sơn Hà hừ lạnh một tiếng, nói.  

             Mạc Phàm vừa xuất hiện, ông ta đã chuẩn bị xong phương pháp đối phó Mạc Phàm.  

             Bảo Lý Thu Minh tới cửa, chỉ là bước thứ ba mà thôi.  

             Nếu Mạc Phàm muốn quét những người khác, ngày mai ông ta muốn xem Mạc Phàm quét mọi người xuống thế nào, có năng lực kiên trì bao lâu.  

             Lý Thu Minh khẽ nâng mí mắt, trên mặt hiện lên dị sắc.  

             - Xem ra ngày mai tên tiểu tử kia chưa chắc đã có năng lực khiêu chiến ta?  

             - Không khác lắm, cho dù cậu ta khiêu chiến được ngươi, cậu ta có bao nhiêu bản lĩnh ngươi đều có thể thấy được, ngoài ra linh khí trong cơ thể cậu ta cũng tiêu hao gần hết.  

             Mạnh Sơn Hà vô cùng tin tưởng nói.  

             - Như vậy cũng được, sẽ giảm bớt không ít phiền phức cho chúng ta, nhưng đại nhân thật đáng sợ.  

             Lý Thu Minh nhún vai, ánh mắt nhìn Mạnh Sơn Hà e sợ hơn nhiều.  

             Mạnh Sơn Hà đúng là người đáng sợ, vậy mà vẻ mặt không đổi làm chuyện như vậy.  

             Anh ta vốn tưởng rằng vòng của mình rất quan trọng, nhưng bây giờ xem ra anh ta chỉ phải đi cảnh cáo Mạc Phàm, có cần anh ta hay không thì chưa chắc.  

             Đây chỉ là chuyện hắn biết, Mạnh Sơn Hà còn không biết bao nhiêu chuyện không nói nữa.  

             - Ngươi cũng đừng lơ là, tiểu tử Mạc Phàm này chưa chắc đã cần ngươi đi đối phó, nhưng thiên phú của Vọng Cơ kia rất cao, ngươi phải cẩn thận một chút.  

             Mạnh Sơn Hà dặn dò.  

             - Yên tâm đi, đối phó Vọng Cơ, ta nắm chắc mười phần, anh ta cũng như Mạc Phàm thôi, đều trúng ma kiếm của ta, đại nhân cũng biết kết cục việc trúng ma kiếm của ta rồi đó.  

             Lý Thu Minh vô cùng tự tin nói.  

             Một khi bị ma kiếm thôn thiên của anh ta đâm trúng, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, anh ta dùng chút kiếm khí ấy tấn công bọn họ bất cứ lúc nào cũng được.  

             Bị ma kiếm của anh ta đâm trúng càng lâu, lúc anh ta kích phát kiếm khí của ma kiếm sẽ có uy lực càng lớn hơn.  

             - Ngươi cũng là người vô cùng đáng sợ, chỉ sợ không chỉ Vọng Cơ và Mạc Phàm trúng ma kiếm của ngươi đúng không?  

             Vẻ mặt Mạnh Sơn Hà thay đổi, nói tiếp.  

             - Chuyện này sao, đều là đại nhân dạy bảo tốt, Thu Minh còn kém xa đại nhân một chút.  

             Lý Thu Minh khiêm tốn nói.  

             Quả thật như lời Mạnh Sơn Hà nói, mười người đầu đều trúng ma kiếm của anh ta.  

             Nhưng không chỉ có như vậy, trong 100 người, không có mấy người không trúng ma kiếm của anh ta.  

             Mạnh Sơn Hà cười hài lòng, lại tìm hiểu chút chuyện với Lý Thu Minh, lúc này mới để Lý Thu Minh rời đi.  

             Lý Thu Minh vừa rời đi, một bóng đen nhoáng lên một cái xuất hiện bên cạnh Mạnh Sơn Hà.  

             - Hôm nay tiểu tử kia đi những đâu, có tra được không?  

             Mạnh Sơn Hà trầm giọng hỏi.  

             - Đại nhân tha lỗi, ta đi theo một lúc lâu, tính cảnh giác của tiểu tử này rất mạnh, nhưng vừa rồi tiểu tử này tới đệ bát cung và đệ nhất cung.  

             Hắc y kia quỳ một gối trên đất nói.  

             Hôm nay anh ta luôn đi theo Mạc Phàm, nhưng đi theo không lâu thì mất dấu.  

             - Đến đệ bát cung và đệ nhất cung, cậu ta tới đó làm gì?  

             Mạnh Sơn Hà nhíu mày, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.  

             - Chuyện này...

Advertisement
';
Advertisement