Thấy Mạc Phàm bị thú hồn và yêu thú của đại hán Man Tộc quấn lấy, đám Mạnh Vô Kỳ lập tức lộ ra chút lo lắng.  

             - Chuyện này…  

             Người ở trước đệ cửu cung thở phào nhẹ nhõm, tươi cười xuất hiện trên mặt bọn họ.  

             Bọn họ tưởng rằng nhiệm vụ sắp thất bại, xem ra Mạc Phàm cũng không có bản lĩnh lớn lắm, mới hai cung đã không đỡ được.  

             Một số người lại lộ vẻ tiếc nuối.  

             - Mạnh sư huynh, tiểu tử này không tệ, hay là chúng ta làm gián đoạn trận đấu nhé?  

             Ở cách đấu cung không xa, trên một đài cao, nam tử cầm tràng hạt hỏi.  

             Mạc Phàm có được huyết mạch Hồng Liên, đáng để bọn họ bồi dưỡng.  

             Mạc Phàm lại phong ấn hồn yêu thú mạnh như vậy, cho dù tham gia Đại Bỉ, cũng không bị loại rất nhanh.  

             Ngoài ra Mạc Phàm vừa chống đỡ hồn yêu thú bị tiêu hao, vừa đại chiến với nam tử Man Tộc, chuyện này rất khó.  

             Dù sao hồn yêu thú không chỉ tiêu hao linh khí của Mạc Phàm, còn cần phân thân của Mạc Phàm khống chế, người bình thường có thể lấy hồn yêu thú ra, cũng không chống đỡ được bao lâu.  

             Càng khó chính là, rất ít người làm được hai việc cùng lúc.  

             Bọn họ thân là trưởng lão phụ trách hải tuyển của Thần Nông Tông lần này, nếu đều đồng ý, bọn họ có quyền lợi cho Mạc Phàm một danh ngạch.  

             - Ta thấy không thành vấn đề, Mạnh sư huynh, tiểu tử này là người của Mạnh gia huynh, huynh cảm thấy thế nào?  

             Trong đám Mạnh Sơn Hà, nữ tử họ Lương hỏi.  

             Cô rất hâm mộ Mạc Phàm, bất thuyết biệt đích, Mạc Phàm có thể bình tĩnh đối mặt với hơn trăm người khiêu chiến như vậy, rất không đơn giản.  

             Hiện giờ hắn bị thú hồn và yêu thú quấn lấy, sẽ bị đánh bại.  

             - Ta không đồng ý, nếu là người Mạnh gia, thì càng không thể cho cậu ta danh ngạch này, tránh để người ta nói Mạnh gia thiên vị, ngoài ra nếu ngay cả cửa ải này mà cậu ta không thể xông qua, thì không phải người của Mạnh gia ta, Mạnh gia chúng ta không nuôi phế vật.  

             Mạnh Sơn Hà lạnh lùng nói, nhưng trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.  

             Mạc Phàm chống đỡ được trăm người ông ta tìm tới thì thế nào, không phải bây giờ vẫn bị võ sĩ Man Tộc chế trụ sao?  

             Muốn đấu với Mạnh gia ông ta, còn kém xa.  

             - Chuyện này…  

             Nữ tử họ Lương và nam tử cầm tràng hạt nhíu mày, không nói gì nữa, ba người tiếp tục nhìn về phía đấu cung.  

             … T  

             rong đệ thất cung, Mạc Phàm nhìn thoáng qua thú hồn và đại xà hồng lân trên người hắn, nhíu mày nói.  

             - Ngươi cảm thấy mấy con này có thể giết được ta sao?  

             - Chẳng lẽ không thể sao?  

             Nam tử Man Tộc cười lạnh lùng, nói với vẻ khinh thường.  

             - Không phải ngươi muốn tàn hồn Ma Long của ta sao, ta cho ngươi, nhìn xem ngươi có thể thu nó hay không.  

             Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, một con mắt khác không có liên hoa màu đỏ lập tức biến hết thành màu bạc.  

             Đồng thời hào quang màu bạc nở rộ trên người hắn và trên người tàn hồn Ma Long màu đen ở đệ cửu cung.  

             Không đợi đại xà hồng lân cắn trúng.  

             - Di Hình Hoán Vị.  

             Mạc Phàm khẽ quát một câu, hào quang màu bạc đại phóng.  

             Thân thể hắn biến mất giữa đại xà hồng lân, Ma Long ở đệ cửu cung cũng biến mất theo.  

             Khi xuất hiện lần nữa, Mạc Phàm xuất hiện trong đệ cửu cung, Ma Long khổng lồ lại xuất hiện giữa đại xà hồng lân.  

             Tàn hồn Ma Long vốn to bằng sân, bị một đại xà nhỏ hơn nó rất nhiều quấn lấy.  

             Chỉ chưa tới một giây, giống như sợi tơ khóa chặt cự long, chỉ trong chốc lát sợi tơ bị cắt thành vô số đoạn, huyết dịch văng tung tóe.  

             Không chỉ đại xà này chết, những yêu thú khác và đại hán Man Tộc kia lập tức bị đẩy đến rìa sân.  

             Mọi người ở đây sửng sốt.  

             Đại hán Man Tộc lại càng ngây dại hoàn toàn, dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới chuyện này, rõ ràng là anh ta quấn lấy Mạc Phàm, Mạc Phàm đã là thú trong lồng của anh ta, vậy mà Mạc Phàm lại đổi chỗ cho Ma Long.  

             - Tiểu tử, ngươi giết yêu thú của ta, ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngay cả người bên cạnh ngươi nữa, cũng nhất định phải chết, một cung này, ta…  

             Đại hán Man Tộc tức giận nói, muốn chịu thua.  

             Ma Long này có thực lực Hóa Thần, đại xà của anh ta bị giết, Thập Nhị Đô Thiên Sinh Tiếu Trận bị phá hoàn toàn, anh ta không phải là đối thủ của Mạc Phàm, không bằng chịu thua thì hơn.  

             Đợi Mạc Phàm bị những người khác khiêu chiến kiệt sức, anh ta trở lại cũng không muộn.  

             - A… Ta không thích đợi, bây giờ luôn đi, bạo.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Trong đôi mắt Ma Long hắn phong ấn đại phóng màu đỏ.  

             Không đợi đại hán Man Tộc nói hai chữ “chịu thua”, Ma Long ở trong đệ thất cung nổi giận thét lên một tiếng, che khuất giọng đại hán Man Tộc.  

             Ngay sau đó.  

             Cơ thể rồng khổng lồ bùng nổ ra luôn, ma khí màu đen như sóng biển dưới bão cấp 100 không ngừng va chạm xung quanh.  

             “Rầm rầm…” Trận pháp trên sân sáng tới mức tận cùng, không ngừng run rẩy vì hoảng sợ, giống như sẽ bị nghiền nát bất cứ lúc nào.  

             Trên bầu trời, sắc mặt đệ tử của Thần Nông Tông và người của Thiên Cơ Các thay đổi, vội vàng lấy Trận Bàn gia cố trận pháp.  

             Nổ mạnh liên tục hơn mười giây, lúc này mới dừng lại.  

             Ma khí màu đen nhanh chóng co rút lại, biến thành một viên cầu có vảy màu đen.  

             Bên trong sân, mặt đất do kim khí tạo ra rất bừa bãi, đại hán Man Tộc và 12 yêu thú của anh ta biến mất toàn bộ, giống như không tồn tại.  

             Thấy một màn này, không ít người hít vào một hơi khí lạnh, trong đôi mắt nhìn về phía Mạc Phàm có thêm kính sợ.  

             Động một tí sẽ tự bạo chính là tàn hồn của Ma Long thần cấp, chuyện này quá tàn nhẫn, công kích như vậy ai đỡ nổi?  

             Không chỉ sắc mặt những người này thay đổi, trên đài cao, sắc mặt Mạnh Sơn Hà cũng tái mét.  

             Rõ ràng là Mạc Phàm đã rơi vào đường cùng, không chỉ không chết, trái lại giết đại hán Man Tộc ngay cả cặn cũng không còn.Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của ông ta khôi phục như thường.  

             Tàn hồn Ma Long của Mạc Phàm đã bạo, cho dù có thể ngưng tụ lại cũng cần thời gian dài, nhưng kế tiếp còn có Lý Thu Minh.  

             Không có tàn hồn Ma Long, Mạc Phàm dùng thứ gì ngăn cản một kiếm kia của Lý Thu Minh, huống chi trong cơ thể Mạc Phàm còn ma kiếm của Lý Thu Minh.  

             Trong đôi mắt màu bạc của Mạc Phàm chớp lóe ngân quang, trứng rồng ở đệ thất cung xuất hiện trong đệ cửu cung.  

             Trong con mắt có đóa liên hoa màu đỏ của hắn, một đạo hồng quang bắn ra chiếu lên trên trứng rồng màu đen.  

             Trứng rồng nhanh chóng nhỏ đi, biến mất vào trong mắt hắn.  

             Mắt hắn nhắm lại rồi mở ra, lúc mở ra, long ảnh màu đen bay từ trong mắt hắn ra ngoài, lại biến thành to bằng sân đấu.  

             Bất luận là khí tức, hay trình độ ngưng thực không chỉ không yếu hơn trước, trái lại còn mạnh hơn một chút.  

             Hắn nhìn thoáng qua tàn hồn Ma Long, trong mắt lại lóe lên ngân quang, hắn đã quay trở lại đệ thất cung.  

             Hắn nhìn thoáng qua đệ tứ cung chỗ Lý Thu Minh, rời khỏi đệ thất cung, tiếp tục đi lên.  

             Trong đệ lục cung, một nam tử râu ria xồm xoàm thấy Mạc Phàm đi tới, vẻ mặt nghiêm trọng nói.  

             - Mạc Phàm, ngươi nhất định phải làm vậy sao?  

             Anh ta mạnh hơn nam tử Man Tộc ở đệ thất cung một chút, nhưng không đỡ được Ma Long tự bạo.  

             Nếu Ma Long của Mạc Phàm lại tự bạo, chắc chắn anh ta cũng sẽ như nam tử kia.  

             - Ngại quá, chỉ có hai lựa chọn, rời đi hoặc tiếp nhận khiêu chiến của ta.  

             Mạc Phàm vô cùng bình tĩnh nói.

Advertisement
';
Advertisement