- Nếu hai người từ bỏ, cũng có thể có một danh ngạch, nhưng thứ nhất là của Mạc Phàm, khen thưởng thứ nhất, ta có thể nói trước cho các ngươi, người đứng nhất hải tuyển lần này sẽ đại diện cho Thần Nông Tông tham dự Đại Bỉ tông môn, nếu thiên phú đủ, còn có khả năng trở thành đệ tử của chưởng môn chúng tôi, cho dù kém lắm, cũng trở thành đệ tử của đại trưởng lão Thần Nông Tông, đương nhiên thứ hai và thứ ba cũng không tệ, vận khí tốt, cũng được đại trưởng lão tuyển chọn, các ngươi suy nghĩ kỹ đi.  

             Mạnh Sơn Hà bổ sung thêm.  

             Những lời này vừa vang lên, trước mắt không ít người sáng lên.  

             Đệ tử của chưởng môn, không thể không nói điều kiện này quá hấp dẫn.  

             Phải biết rằng Thần Nông Tông là một trong thập đại tông môn, nếu có thể trở thành đệ tử của chưởng môn, địa vị sẽ lập tức cao lên nhiều.  

             Nhưng động tâm thì động tâm, không ít người nhìn Vọng Cơ ở đệ nhất cung, Lý Thu Minh ở đệ nhị cung, còn Mạc Phàm hắc mã lớn nhất ở hải tuyển hiện giờ, vội vàng chùn bước.  

             Mạc Phàm thì không cần nói, Lý Thu Minh ở thứ nhất lâu như vậy, tuy mới hạ xuống, nhưng đến bây giờ còn chưa rút kiếm ra.  

             Gần đây Vọng Cơ ra tay một lần, là đoạt vị trí thứ nhất từ tay Lý Thu Minh.  

             Anh ta là người gần khiến Lý Thu Minh rút kiếm, ngoài ra nếu Mạc Phàm không tham gia hải tuyển lần này, hắc mã lớn nhất là Vọng Cơ.  

             Vọng Cơ ra tay vài lần, đối phó bất luận người nào đều rất thành thạo, đến bây giờ chưa có ai khiến anh ta dùng toàn lực đối phó.  

             Muốn lấy vị trí thứ nhất từ tay ba người này, rất nhiều người ở đây không có bản lĩnh này.- Vọng Cơ, ngươi có suy nghĩ gì?  

             Mạnh Sơn Hà hỏi.  

             - Đến bây giờ chưa tới lượt ta quyết định đúng không?  

             Vọng Cơ dừng cười, nói.  

             Hôm qua anh ta luôn nghi ngờ, vì sao Mạc Phàm lại tìm tới.  

             Bây giờ vẫn còn nghi ngờ, nhưng hiểu rõ hơn một chút.  

             - Đúng là vậy thật.  

             Mạnh Sơn Hà nhíu mày, dời mắt nhìn Lý Thu Minh.  

             - Lý Thu Minh, ngươi là người được khiêu chiến kế tiếp, ngươi muốn rời đi không?  

             - Ta sao?  

             Lý Thu Minh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, khóe miệng luôn nhếch lên tươi cười.  

             Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Thu Minh.  

             - Không sai.  

             Mạnh Sơn Hà gật đầu liên tục.  

             - Mục đích ta tới đây không chỉ tiến vào Thần Nông Tông, trái lại ta muốn từ bỏ, nhưng kiếm trong tay ta không định từ bỏ, tiểu tử, ngươi muốn đạt được vị trí thứ nhất, phải hỏi kiếm trong tay ta trước đã.  

             Lý Thu Minh hơi nhếch miệng, nói với Mạc Phàm.  

             Lý Thu Minh mới mở miệng, nam tử họ Chúc như sớm dự đoán được, sắc mặt nữ tử họ Lương âm trầm hơn.  

             - Được rồi, Mạc Phàm, nếu ngươi muốn lấy được vị trí thứ nhất, bây giờ có thể khiêu chiến đệ nhị cung rồi.  

             Mạnh Sơn Hà cười khẽ nói.  

             Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được, hắn cất mệnh kiếm, đi lên sân đấu đệ nhị cung của Lý Thu Minh.  

             - Tiểu tử, ngươi không định dùng thanh kiếm kia đối phó ta sao?  

             Lý Thu Minh thấy Mạc Phàm cất mệnh kiếm, cười hỏi.  

             - Đối phó ngươi, không cần mệnh kiếm này.  

             - Vậy xem ra ngươi muốn dựa vào Ma Long của ngươi, Ma Long của ngươi có chút thú vị, ta rất muốn biết, Ma Long của ngươi tự bạo sẽ có uy lực thế nào, có thể thương tổn tới ta hay không.  

             Lý Thu Minh nhìn thoáng qua Ma Long đang ở đệ cửu cung, lạnh nhạt nói.  

             Ngân sắc trong mắt Mạc Phàm lóe lên hào quang, Ma Long được kéo tới đệ nhị cung.  

             Nhưng hắn không để Ma Long tự bạo.  

             Trái lại trong con mắt chứa liên hoa màu đỏ bắn hồng quang ra, Ma Long nhanh chóng thu nhỏ lại, được hắn thu vào trong cơ thể.  

             - Thiên Ma Kiếm Thể đúng không, quả thật uy lực của Ma Long tự bạo không giết được ngươi.  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lý Thu Minh nói.  

             Chỉ là Lý Thu Minh, sao có thể thoát khỏi mắt y tiên bất tử hắn.  

             Lúc hắn nhìn Lý Thu Minh lần đầu, đã nhìn ra rồi.  

             Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt, Dưỡng Kiếm Thuật, ngoài ra thông qua Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt đã tu ra Kiếm Thai và Kiếm Thể.  

             Tuy Thiên Ma Kiếm Thể không có sức khôi phục mạnh như Thần Thể tam cấp của hắn, nhưng có thể so với vàng tinh chất, uy lực của tàn hồn Ma Long tán mà không ngưng, không tạo ra quá nhiều nguy hiểm với Lý Thu Minh.  

             - Oa, ngươi nhìn thấu rồi à, vậy ngươi muốn dùng cái gì, Thần Thể, hay là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa sẽ tạo thành chút thương tổn đối với ta, không biết hiệu quả mạnh bao nhiêu.  

             Lý Thu Minh nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ, tiếp tục thăm dò.  

             - Lý Thu Minh, đừng làm dáng vẻ này với ta, cũng không cần phải hỏi lại, vô ích thôi, ta không cần linh kiếm, cũng không cần tàn hồn Ma Long, những thứ lúc trước ta dùng sẽ không lấy ra dùng nữa.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Lý Thu Minh nói nhiều như vậy, đơn giản là nói với hắn, những thứ hắn dùng lúc trước đều không có tác dụng.  

             Nhưng trên người hắn chỉ có những thần thông bí kỹ này thôi sao?  

             - Vậy sao, ngươi đều không dùng, vậy ta muốn nhìn xem, ngươi còn thứ gì để dùng, đúng rồi, đã quên nói với ngươi, trên người ngươi được ta thêm một thứ, không biết ngươi có cảm nhận được không.  

             Lý Thu Minh mỉm cười, nói với vẻ khinh thường.  

             Nói xong, một tay anh ta nâng lên, ma kiếm huyền ảo kia nhanh chóng chuyển động trong tay anh ta.  

             Nếu Mạc Phàm lên đài đấu, cũng tới lúc kích hoạt thứ này rồi.  

             - Ngươi nói thứ này sao?  

             Mạc Phàm cũng giơ tay lên, một thanh tiểu kiếm giống Lý Thu Minh như đúc xuất hiện trong tay hắn.  

             - Bị ngươi phát hiện rồi à, ngươi chuẩn bị làm thế nào đây?  

             Lý Thu Minh không thấy kỳ lạ, năm ngón tay anh ta nắm chặt, thanh tiểu kiếm kia nhanh chóng biến to, biến thành một ma kiếm màu đỏ sậm dài chín mét trong tay anh ta.  

             Một bên kiếm nở rộ huyết mang, một bên khác thì như hình răng cưa, giống như răng nanh của Huyết Ma.  

             Nếu Mạc Phàm nhìn ra Thiên Ma Kiếm Thể của anh ta, không có khả năng không biết Thiên Ma Kiếm Khí.  

             Nhưng cho dù biết cũng vô dụng.  

             Chuyện này giống như biết rõ tìm bạn gái có thể thoát khỏi cô đơn, nhưng độc thân vẫn là độc thân.  

             Có rất nhiều người biết Thiên Ma Kiếm Khí của anh ta, nhưng một khi bị đâm trúng, thì không có biện pháp giải trừ.  

             Chỉ có thể nhìn linh khí của mình bị Thiên Ma Kiếm Khí cắn nuốt từng chút một, còn chịu đau điếng người của Thiên Ma Kiếm Khí.  

             Nói xong, anh ta không nói gì với Mạc Phàm nữa.  

             Mạc Phàm kiêu ngạo lâu như vậy, ngay cả Mạnh Sơn Hà đều bị chọc giận, cũng tới lúc giải quyết Mạc Phàm rồi.  

             Trên người anh ta đại phóng hồng quang, khí tức cả người thay đổi.  

             Nếu lúc trước Lý Thu Minh là một thư sinh hiền lành, hiện giờ Lý Thu Minh như một người điên.  

             Dưới chân anh ta vừa động, một loại quỷ mị đến trước người Mạc Phàm, kiếm khí huyết sắc như sương, cắt trận pháp phòng hộ thành hai, chém về phía Mạc Phàm.  

             Khi kiếm khí huyết sắc chém về phía Mạc Phàm, trên không sân đấu, một hư ảnh ma quỷ huyết sắc cũng xuất hiện theo, há mồm cắn về phía Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm nhìn kiếm khí và ma ảnh, ý niệm của hắn vừa động, trên người đại phóng quang mang bảy màu.  

             Nhưng không giống với trước đó, lần này quang mang bảy màu hình thành vách tường bảy màu, giống như một cái chuông to, bảo hộ Mạc Phàm ở bên trong.  

             - Lý Thu Minh, ta cho ngươi 3 phút, nếu ngươi không có biện pháp phá vách tường này của ta, ngươi sẽ biết ngươi với cố chủ ngươi đều đang chơi với lửa, sẽ tự thiêu!

Advertisement
';
Advertisement