Lý Thu Minh nhíu mày, mấy chữ truyền từ miệng anh ta ra.  

             - Thập niên dưỡng nhất kiếm, sương nhận kim nhật xuất, khai!  

             Theo những chữ này truyền ra, cái tay anh ta đặt lên kiếm kéo mạnh ra.  

             Nhưng trường kiếm 20 năm chưa từng kéo ra như rỉ sắt, vậy mà không được rút ra.  

             - Sao lại thế này?  

             Vẻ mặt không ít người sửng sốt, vô cùng khiếp sợ nói.  

             Kiếm cổ trong tay Lý Thu Minh là một linh bảo, đừng nói là 20 năm, 2000 năm cũng không rỉ sắt, vậy mà không rút ra được, xảy ra vấn đề gì thế.  

             Không ít người có chút nhãn lực, vội vàng nhìn về phía kiếm cổ trong tay Lý Thu Minh.  

             Chỉ thấy chỗ nối chuôi kiếm và vỏ kiếm, một ký hiệu màu đen dính chặt chuôi kiếm và vỏ kiếm lại.  

             - Phong Kiếm Chú sao?  

             Lão giả họ Chúc hiểu ra, cười thoải mái.  

             Phong Kiếm Chú là một loại chú ấn lấy máu làm dẫn, phong tỏa binh khí của đối phương, cũng là phương pháp tốt nhất đối phó Dưỡng Kiếm Thuật.  

             Dù sao Dưỡng Kiếm Thuật quá cường đại, rất nhiều kiếm sĩ vì ứng phó tình huống không thể khống chế, từ nhỏ đã dưỡng một thanh kiếm.  

             Sắc mặt Mạnh Sơn Hà xanh mét, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.  

             - Phế vật.  

             Ông ta liều mạng trở mặt với hai người Chúc, Lương, cho Lý Thu Minh cơ hội giết Mạc Phàm.  

             Thanh kiếm này của Lý Thu Minh bị Mạc Phàm khóa lại, vậy mà Lý Thu Minh không biết.  

             Sắc mặt Lý Thu Minh càng thay đổi, ước gì có thể xé nát Mạc Phàm.  

             Anh ta đã chuẩn bị giết Mạc Phàm, vào thời khắc quan trọng lại có một vòng trang sức rớt xuống, chuyện này như gặp được một mỹ nữ tuyệt thế, quần đã cởi ra rồi nhưng phát hiện súng không có đạn.  

             Còn ở trước mặt nhiều người như vậy, súng của anh ta không thể dùng.  

             - Tiểu tử, ngươi khóa kiếm của ta từ lúc nào?  

             Lý Thu Minh hung dữ nói.  

             - Lúc ngươi đâm tay ta, gieo xuống Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt trong cơ thể ta, ta phong kiếm của ngươi, cũng coi như là lễ thượng vãng lai đúng không?  

             Mạc Phàm vừa tiếp tục ngưng tụ Diệt Thiên Hỏa Chú, vừa lạnh nhạt nói.  

             Sao hắn có thể không ngăn được Thôn Thiên Ma Kiếm của Lý Thu Minh, sở dĩ để Lý Thu Minh đâm vào tay hắn, chính là vì chắn thanh kiếm này lại.  

             Một khi rút thanh kiếm này ra, tu sĩ Hóa Thần cũng bị chém ở dưới kiếm.  

             Hắn có thể nghĩ biện pháp chống đỡ, nhưng phải trả giá không nhỏ.  

             Cho nên khóa lại thì hơn.  

             Vẻ mặt Lý Thu Minh ngẩn ra, trong mắt đều là không thể tin được, sau đó lập tức thay bằng phẫn nộ.  

             Ngày hôm qua anh ta đi khiêu khích Mạc Phàm, cố ý khống chế Mạnh Vô Kỳ ép Mạc Phàm ra tay, để gieo Thôn Thiên Ma Kiếm Khí lên người Mạc Phàm.  

             Quả thực anh ta thực hiện được, nhưng thực ra anh ta mới là người rơi vào bẫy của Mạc Phàm.  

             Anh ta vừa sinh ra đã là thiên tài của Kiếm Mộ Tinh, cho đến bây giờ đều là anh ta đùa giỡn người khác, đây là lần đầu tiên bị người ta đùa giỡn.  

             - Được rồi, không ngờ ta lại bị ngươi tính kế, nhưng ngươi đừng nghĩ tới chuyện mình sẽ thắng dễ dàng, không có thanh kiếm này, ta vẫn có thể giết ngươi.  

             Anh ta cắm mạnh thanh kiếm cổ xuống đất, quang mang ám hồng nở rộ trong mắt anh ta, một tay anh ta vươn về phía bầu trời, ma kiếm huyết sắc kia lập tức bay vào trong tay anh ta.  

             - Thôn Thiên Kiếm Ma, tại ngã chi thân.  

             Những lời này vừa vang lên, bỗng nhiên tay anh ta dùng lực, ma kiếm màu đỏ nổ tung, hóa thành một hư ảnh ác ma khoác chiến giáp màu đỏ.  

             Ác ma này vừa xuất hiện, bao gồm cả Vọng Cơ bên trong không ít người cảm thấy đau xót, giống như bị trường kiếm sắc bén chém lên người, một đạo vết thương xuất hiện trên người bọn họ.  

             Sau đó một đạo khí thể màu đỏ bay từ vết thương trong cơ thể bọn họ ra, bay về phía ác ma kia.  

             ể ề ấ ấ ể ấTheo khí thể màu đỏ nhập vào, hư ảnh ác ma lập tức ngưng thực hơn nhiều, trên không đấu cung lập tức bị một vùng mây màu máu che khuất, cho dù cách xa cũng có thể nhìn thấy.  

             - Đó, đó là thứ gì?  

             Có người chỉ về phía hồng vân hỏi.  

             Thấy vùng hồng vân này, Mạnh Sơn Hà vốn nhíu mày, sau đó khóe miệng ông ta hơi nhếch lên.  

             Hư ảnh ác ma và hồng vân này là điềm báo Kiếm Ma hợp nhất, ông ta vốn tưởng rằng Lý Thu Minh chưa tới cảnh giới này, bởi vì người tới cảnh giới này không phải Hóa Thần cũng là Nguyên Anh đỉnh phong.  

             Tuy Kiếm Ma hợp nhất này không phải bí pháp thần thông, nhưng nếu luận về cấp bậc, thì tương xứng với Diệt Thiên Hỏa Chú của Mạc Phàm, không ngờ Lý Thu Minh có thiên phú cao trong Thôn Thiên Ma Kiếm Tuyệt như vậy, vậy mà có thể Kiếm Ma hợp nhất.  

             Nếu Lý Thu Minh thật sự có thể Kiếm Ma hợp nhất, có lẽ người chết cuối cùng sẽ là Mạc Phàm.  

             Bởi vì chỉ cần là của Lý Thu Minh, tất cả trong Thôn Thiên Ma Kiếm Quyết đều là nơi phát ra lực lượng của anh ta, Mạc Phàm cũng là một trong số đó.  

             Lúc mọi người khiếp sợ, hai tay Lý Thu Minh đặt trước ngực, trầm giọng nói:  

             - Ta là Kiếm Ma, Kiếm Ma hợp nhất.  

             Hai tay anh ta dùng lực, quần áo trước ngực bị xé nát, lộ ra kiếm ấn đỏ như máu trước ngực anh ta.  

             Kiếm ấn huyết sắc đại phóng hồng quang, trong mắt hư ảnh ác ma trên bầu trời đại phóng tinh quang, giống như tìm được nơi về lập tức lao dũng mãnh về phía kiếm ấn chỗ ngực Lý Thu Minh cùng với hồng vân đầy trời.  

             Chỉ trong chớp mắt, hư ảnh ác ma đã vào trong cơ thể của Lý Thu Minh, cơ thể Lý Thu Minh chậm rãi bay lên, khí tức khiến tim người ta đập nhanh lấy Lý Thu Minh làm trung tâm dập dờn mà ra.  

             Ở đây, mọi người không chỉ cảm thấy trong lòng như có tảng đá to đè nặng, pháp bảo pháp khí cũng không tự chủ được run rẩy, giống như rất sợ khí tức trên người Lý Thu Minh.  

             Nhất là pháp bảo hình kiếm, cấp bậc thấp thì xuất hiện từng đạo vết rạn, thậm chí còn vỡ nát.  

             Cho dù pháp khí có linh tính nhất định, nhưng chưa tới linh bảo đều là vật chết.  

             Một vật chết bị nghiền nát, đủ để thấy khí tức trên người Lý Thu Minh khủng bố tới cỡ nào.  

             Lý Thu Minh bay tới nơi cao mười mét thì dừng lại, tươi cười hung dữ xuất hiện trên mặt anh ta.  

             - Mạc Phàm, ngươi khiến ta rất tức giận, bây giờ ngươi muốn chịu thua cũng không có cơ hội, ta muốn lấy máu ngươi tế ma kiếm của ta.  

             Anh ta vươn một tay ra, một thanh đại kiếm màu đỏ sậm lớn hơn trước không ít xuất hiện trong tay anh ta.  

             Thân thể anh ta nhoáng lên một cái liền đến trước người Mạc Phàm, đại kiếm không có kiếm kỹ đẹp gì, chém thẳng lên vách tường trước người Mạc Phàm.  

             “Răng rắc!” Vách tường trước người Mạc Phàm lúc trước không bị nghiền nát, chỉ trong chớp mắt tứ phân ngũ liệt.  

             Đại kiếm màu đỏ sậm thế như trẻ che, chém về phía đầu Mạc Phàm.  

             Lúc đại kiếm sắp Mạc Phàm thành hai, Mạc Phàm nói một âm phù cuối cùng, nâng mắt nhìn Lý Thu Minh chém kiếm khí tới.  

             - Ngươi không cần cho ta cơ hội này, bởi vì ta không định cho ngươi cơ hội chịu thua.  

             - Đúng rồi, còn nữa, ta không dùng đến 3 phút, cho nên lúc này ngươi chém được vách tường của ta cũng vô dụng, ngươi có thể đi chết đi.  

             Hắn vốn tưởng rằng phải mất 3 phút mới ngưng tụ thành công hỏa chú này, nhưng hắn hơi xem nhẹ thực lực của mình rồi.  

             Chỉ là Diệt Thiên Hỏa Chú, hắn đâu cần thời gian lâu như vậy?  

             Nói xong, tay có hỏa liên của hắn nghênh đón ma kiếm của Lý Thu Minh.  

             Hỏa liên vừa động, trận pháp ở trên bầu trời theo hỏa chú sinh ra nhoáng lên một cái rồi biến mất không thấy, khi xuất hiện lần nữa chắn phía trước hỏa liên, phía dưới ma kiếm. Hỏa diễm màu đỏ rực phun trào ra, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ Lý Thu Minh ở trong.

Advertisement
';
Advertisement