Thay chị gái lấy người tôi yêu thầm - Tác giả: Mộc Tâm (Truyện full)

Thấy tôi nói như vậy, Lý Trọng Mạnh lộ ra một nụ cười mỉm đắc ý, gật đầu: “Vậy thì tốt, em đi đi.”

“…”

Anh ta như vậy làm tôi hoang mang.

Thế nhưng, tôi biết, tôi không thể hoang mang, tôi cần phải kiên định với lựa chọn của mình.

Cả đầu tôi đều là nụ cười của Thiểm Thiểm, đứa trẻ đáng yêu như vậy, nếu vài năm sau nhỡ như thật sự có mệnh hệ gì…

Lý Hào Kiệt hiểu rõ suy nghĩ của tôi.

Kéo lấy tôi, nói thầm vào tai tôi: “Đừng sợ, anh đảm bảo Thiểm Thiểm sẽ không có chuyện gì, em đi cùng anh là được.”

“Em…”

Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh.

Ánh mắt anh ta tràn đầy ý cười đắc ý.

Giống như, mỗi bước đi của tôi đều trong tính toán của anh ta, lòng tôi lại càng hoang mang hơn nữa.


Tôi nên làm sao đây?

Không biết nữa.

Thế nhưng tôi đã không muốn tiếp tục ở bên cạnh Lý Trọng Mạnh nữa.

Nghĩ đến những gì đã qua, ngoài công việc khiến tôi có chút hứng thú, thời gian còn lại, thậm chí tôi cảm thấy bản thân giống như cái xác không hồn vậy.

Đối diện với chuyện Lý Trọng Mạnh và Tề Lam vụng trộm, trong lòng tôi dường như không có chút cảm giác gì.

Đây chỉ là đính hôn, nếu như kết hôn rồi, vậy sau này sợ sẽ càng bế tắc.

Tôi quyết định đánh cược một lần.

Vẫn may, Thiểm Thiểm đang ở chỗ Đào Nhi.

Sau khi quyết định, tôi không chút do dự, tháo nhẫn đính hôn trên tay xuống, đặt nhẫn trên bàn uống nước.

Đây, chính là đại biểu tôi muốn triệt để buông bỏ mối quan hệ này.

Khi tôi làm như vậy, tôi thấy đôi mắt vốn bình yên không chút dậy sóng của Lý Trọng Mạnh, cuối cùng xẹt qua tia phức tạp.

Thế nhưng, đây mới là tốt nhất, tôi nghĩ, hai người chúng tôi bên nhau, cả hai đều đau khổ, nếu đã như vậy, không bằng mượn cơ hội này chấm dứt đi.

Tôi đặt nhẫn xuống, xoay người trực tiếp rời đi.

Lý Trọng Mạnh không ngăn cản, người của anh ta cũng bất động.

Lúc tôi đến cổng, 115 đã tới, vài bác sĩ đi tới, mang Tề Lam đi.

Bên ngoài đỗ rất nhiều xe, sau khi tôi đi ra, người của Lý Hào Kiệt đều đi ra, lần lượt lên hai chiếc xe chuyên dụng MPV, đi theo vệ sĩ của Lý Hào kiệt, còn có dì Trần và Liễu Học Quân.

Thực ra chuyện hôm nay tôi đã biết rồi, dì Trần là người của Lý Hào Kiệt.

Tôi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn là lên xe của Lý Hào Kiệt.

Cho tới khi chúng tôi rời đi, Lý Trọng Mạnh vẫn không xuất hiện ở cửa.

Khi xe rời khỏi khu nhà, tâm tình tôi bỗng chốc thoải mái hơn, dường như thoát khỏi lồng giam vậy.

Thế nhưng, biểu cảm của Lý Hào Kiệt bên cạnh lại không chút thả lỏng, tôi nhìn anh, hỏi: “Sao vậy?”

Anh dường như không nghe thấy, ánh mắt nhìn về xa xăm, dường như đang nghĩ gì đó.

Đại khái vài giây sau, anh dường như mới ý thức được tôi đang nói chuyện với anh, liền quay mặt nhìn tôi: “Hả?”

Tôi biết anh đang nghĩ gì đó, vì thế lắc đầu: “Không có gì.”

Nghe đề nghị của tôi, chúng tôi đến căn nhà số 1 Vĩnh An, mặc dù Lý Trọng Mạnh cũng có nhà ở khu này, nhưng vì nơi đây là một trong những khu nhà tốt nhất thành phố Vĩnh An, vì thế an ninh cực kì tốt, xem ra vẫn là an toàn hơn một chút.

Tối nay, mặc dù tôi và Lý Hào Kiệt ở cùng một phòng, nhưng không làm gì cả, chỉ ôm nhau mà ngủ.

Ngày hôm sau, tôi nói với Đào Nhi chuyện của mình, sau đó đến nhà cô ấy đón Thiểm Thiểm, cùng với Lý Hào Kiệt, đưa Thiểm Thiểm đến môt trung tâm nghiên cứu lớn ở bệnh viên thành phố Vĩnh An.

Ở đây, có một ngời bạn của Lý Hào Kiệt trở về từ nước ngoài, Lý Hào Kiệt nói với tôi, người bạn này vốn luôn ở nước ngoài, là sau Giáng sinh năm ngoài, mới được bệnh viện thành phố Vĩnh An trả lương cao mời về, khẳng định không có chút dính dáng nào với Lý Trọng Mạnh.

Sau khi chúng tôi đến, vào phòng nghiên cứu, bên trong chỉ có một người phụ nữ, mặt áo blousse trắng, tóc tùy ý buông xõa sau gáy, nước da màu đồng, trên mặt trang điểm nhẹ.

Nghe thấy chúng tôi vài, cô ta quay lại, nhìn thấy Lý Hào Hiệt liền chạy tới nói: “Hi! Kiệt! Lâu lắm không gặp!”

Lúc nói, cô ta còn mở rộng cánh tay, dường như muốn ôm anh, Lý Hào Kiệt lại chỉ duỗi tay, bắt tay cô ta.

Cô ta ý thức được, lập tức dừng lại động tám bắt tay với anh, lại nhìn về phía tôi: “Ồ, xem ra cô đây là người trong lòng của anh.”

Cô ta nói xong, duỗi tay về phía tôi, tự giớ thiệu: “Xin chào, tôi là Carmy, rất vui được gặp cô.”

“Xin chào, tôi là Sa Điệp.”

Tiếng quốc ngữ của Carmy khá tốt, chỉ là cách nói rất mang đặc trưng của người phương Tây.

Sau khi chào hỏi với tôi, cô ta cúi đầu nhìn Thiểm Thiểm: “Bé cưng, sao vậy?”

“Chúng tôi muốn cô kiểm tra cho nó một chút.” Lý Hào Kiệt nói đại khái tình hình của Thiểm Thiểm cho Carmy.

Nghe lời Lý Hào Kiệt, biểu cảm Carmy có chút ngưng trọng: “Các người nói tổng giám đốc y dược Trọng Mạnh kia, tôi cũng từng găp qua, vài năm trước khi tôi ở nước ngoài, anh ta cũng từng mời tôi đến làm việc.”

“Vậy sao?” Tôi có chút căng thẳng.

Nói như vậy Carmy từng tiếp xúc với Lý Trọng Mạnh, có khi nào…

Chuyện liên quan đến Thiểm Thiểm, tôi phát hiện bản tâm cực kì cẩn trọng.

Carmy gật đầu: “Mặc dù điều kiện anh ta đưa ra rất dụ hoặc, nhưng tôi từ chối rồi.”

“Vì sao?”

“Vì anh ta nói đến chỗ anh ta chỉ có thể nghiên cứu theo anh ta, mà tôi có rất nhiều thứ muốn tự mình nghiên cứu.” Carmy giải thích với tôi.

Lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra, vì ban ngày cũng có thể ở bên cạnh chúng tôi, vì thế Thiểm Thiểm rất vui mừng, lúc này mới hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta đến đây làm gì?”

“Kiểm tra sức khỏe.” Tôi ngồi xổm xuống, véo véo cằm nhỏ của Thiểm Thiểm, nghiêm túc nói với nó: “Kiểm tra sức khỏe xong, mẹ và ba đưa con đi Bảo tàng khủng long chơi được không?”

“Thật sao?”

Lúc Thiểm Thiểm hỏi câu này, ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt.

Anh mỉm cười, gật gật đầu: “Ừ, thật, muốn đi đâu cũng được, cả ngày hôm nay đều ở với con.”

Sau đó, Carmy sắp xếp một loạt kiểm tra cho Thiểm Thiểm, trong đó có vài mục phải lấy máu.

Trong lòng Thiểm Thiểm sợ hãi, chỉ có thể quay đầu hỏi tôi: “Thật sự lát nữa sẽ đi Bảo tàng khủng long không?”

“Ừ!” Tôi khẳng định gật đầu.

Nghe thấy vậy, Thiểm Thiểm mớ nhắm mắt nói: “Cô lấy máu đi, cháu không sợ.”

Lúc nói, khóe mắt đã ươn ướt.

Carmy cười, lấy tổng cộng 4 ống máu.

Chờ lấy máu xong, Carmy lập tức lấy một cây kẹo cho Thiểm Thiểm: “Cho cháu, đây là phần thưởng cho sự dũng cảm của cháu.”

Thiểm Thiểm mở mắt, thấy Carmy cầm kẹo mút màu vàng, chu miệng: “Con là đàn ông, vốn đã dũng cảm như thế.”

Miệng nói vậy, nhưng tay vẫn nhận lấy kẹo.


Tôi giúp nó giữ bông cầm máu, Thiểm Thiểm tự bóc kẹo ăn.


Kết quả kiểm tra, đại khái một tiếng sau liền có, Carmy xem một lượt, rất chắc chắn nói với chúng tôi: “Tất cả số liệu của bạn nhỏ này bây giờ đều rất khỏe mạnh.”


Nghe lời của cô ta, lòng tôi mới yên tâm.


Carmy dừng một chút, dường như muốn nói gì đó, Lý Thường Kiệt lại đột nhiên đứng lên: “Vậy thì tốt, chúng ta có thể đi rồi.”

Advertisement
';
Advertisement