Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 55 : “Thầy Lập”

[.........]

Sửa soạn đồ đạc xong xuôi, thầy Lương cùng Việt mở cửa bước ra bên ngoài….Thấy thầy Lương quần áo chỉnh trang, vai đeo tay nải, đầu tóc búi lên gọn gàng, chân xỏ giày như muốn đi đâu đó, Tư vội hỏi :

– Thầy…..thầy định đi đâu à ? Thầy còn đang ốm cơ mà ?

Vợ chồng ông Thìn cũng lo lắng :

– Bác Lương, bác mới ốm dậy, người hãy còn yếu….Sao đã sửa soạn đi đâu thế này ? - Ông Thìn hỏi.

Thầy Lương mỉm cười đáp :

– Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi khoẻ lại rồi…..Ăn bát cháo, uống cốc nước lá, ngủ 1 giấc xong giờ thấy người tràn trề sinh lực. Như mọi người đã biết, hiện tại các đồng chí công an vẫn chưa bắt được tên sát nhân đã giết cô Tỵ. Tôi lại là nhân chứng từng tiếp xúc với hắn. Thế cho nên, tôi phải phối hợp với các đồng chí công an trong việc truy tìm hung thủ. Để hắn nhởn nhơ ngày nào, bà con sẽ gặp nguy hiểm ngày đấy. Việc liên quan đến mạng người, không nên chậm trễ..

Tư sốt sắng :

– Nếu vậy thì thầy cho con đi cùng với. Có gì con còn phụ thầy…

Thầy Lương lắc đầu :

– Ta cần đi gấp, phương tiện di chuyển có hạn. Để con đi cùng e không tiện. Con cứ ở nhà đợi, trong lúc đó xem gia đình bác Thìn có công việc gì thì phụ giúp 1 tay. Nhớ không được gây chuyện nghe chưa.

Thầy đã nói vậy, Tư không dám nài nỉ thêm…..Gia đình ông Thìn cũng tiễn thầy Lương, Việt và Tân ra đến cổng.

Việt nói với Tân :

– Cậu Tân, cậu là công an xã phụ trách khu vực….Cậu có biết nhà thầy Lập, người thôn Minh Hồng không ?

Tân đáp :

– Dạ thưa thủ trưởng, em biết….Ai chứ nhà thầy Lập thì chắc trong xã này nhiều người biết. Ông ấy là thầy bói, kiêm thầy cúng, hầu như ở đây cứ có đám ma, cúng bái là người ta đều tìm đến thầy Lập cả.

Việt tiếp :

– Vậy thì tốt, phiền cậu chở chúng tôi tới nhà thầy Lập ngay bây giờ.

Tân gật đầu, Việt để thầy Lương lên xe ngồi giữa, Việt ngồi sau…..Chiếc xe máy rồ ga phóng đi trên con đường từ thôn D.N sang bên thôn M.H.

Đóng cổng lại, ông Thìn chép miệng :

– Mặc dù thầy Lương nói thầy Lập kia rắp tâm hãm hại nhà cụ Đa….Thế nhưng tôi cứ thấy không phải lắm bà nó ạ…

Bà Lanh gật đầu :

– Tối qua lúc ông đi từ bên nhà đám về xong kể chuyện, tôi cũng thấy lấn cấn….Có thể thầy Lập không giỏi bằng thầy Lương. Nhưng từ xưa tới nay ông ấy sống hiền lành, tốt bụng, rất được lòng mọi người không chỉ trong xã mà còn ở mấy xã lân cận.

Tư nghe vậy thì khó chịu :

– Hai bác nói vậy là ý làm sao ? Có phải muốn bảo thầy cháu vu oan cho người tốt không ? Tốt đâu thì chưa biết, thế nhưng đêm hôm qua, nếu không nhờ thầy cháu thì có khi cả nhà ông Đu gặp hoạ lớn rồi. Trong lúc 2 bác ở nhà nghĩ tốt cho tay thầy bói kia thì thầy cháu vất vả, hao tổn tâm sức lau rửa, khâm liệm lại cho cụ Đa. Hai người có biết lúc mở quan tài cụ Đa ra, ông cụ bị yểm bùa, mặc dù đã chết mà vẫn phải chịu sự dày vò khiến thi thể nom đáng sợ, khổ sở thế nào không ? Nhân hậu ư ? Tốt bụng ư ? Có người nào nhân hậu, tốt bụng mà lại muốn hại chết cả 5-6 mạng người không hả ?

Ông Thìn vội phân trần :

– Ấy chết, thằng cháu hiểu sai ý 2 bác rồi…..Chỉ…là chúng tôi đang thắc mắc thôi chứ không có ý nói thầy Lương như vậy. Thầy Lập kia đúng là có tiếng tốt, thế nhưng thầy Lương lại còn có ân sâu với gia đình, làm sao vợ chồng tôi dám có ý thất kính. Cậu Tư đừng hiểu lầm, tội cho vợ chồng tôi.

Tư tiếp :

– Trên đời này thiếu gì kẻ thất nhân, ác đức, tâm địa xấu xa ẩn sau vẻ ngoài hiền lành, tốt bụng. Riêng chuyện tay thầy ấy mưu đồ để cả nhà ông Đu dính phải hạn trùng tang, trấn yểm cả xác người chết đã vô cùng táng tận lương tâm…..Nếu thực sự ông ta là kẻ đứng sau sai khiến tên thầy bùa hãm hại các cô gái trong xã, trong đó có cả con gái 2 bác, mượn tay tên thầy bùa giết người….Cháu nhất định không tha cho lão.

Bà Lanh ấp úng :

– Cậu Tư…..cậu nói gì cơ ? Ý cậu là….những chuyện xảy ra vừa qua trong xã….có liên quan đến thầy Lập ?

Tư biết vừa rồi hớ miệng do bực tức, thầy Lương cũng dặn Tư khi mọi chuyện chưa rõ ràng thì không được nói năng bừa bãi…..Tư tảng lờ rồi gạt đi :

– Đấy…đấy là cháu suy đoán thế…..Mà thôi, cháu vào dọn dẹp đây. Đứng tám chuyện với 2 bác càng rối thêm..

Tư bước vội đi, vợ chồng ông Thìn nhìn nhau thở dài :

– Thầy Lập đó mà xấu xa như vậy thì đúng là trên đời này lòng người khó đoán quá ông ạ. Tự nhiên nghĩ đến hôm ông ấy tới đây xem chuyện mồ mả cho mẹ mà tôi run cả người. Chẳng biết nhà ta có bị trấn yểm gì không nữa ?

Ông Thìn đáp :

– Chắc…chắc là không có đâu…..Nếu có thì thầy Lương đã phát hiện ra rồi….Nói gì nói, xưa nay tôi rất tin vào cảm nhận của mình. Tôi vẫn nghĩ thầy Lập không phải người xấu…

[........]

Trên chiếc xe máy đầm 3, Tân chở thầy Lương cùng thủ trưởng Việt băng qua con đường với 2 bên là những cánh đồng lúa xanh mơn mởn. Đường quê lúc sáng sớm thật thanh bình, yên ả….Ánh nắng dịu nhẹ, gió thổi hiu hiu mang theo hương đồng, cỏ nội khiến cho tâm hồn con người ta thư thái lạ thường.

– Cảnh làng quê đẹp thật đấy, từ huyện xuống đây cũng chẳng cách nhau bao xa mà giờ trên huyện sắp sửa đô thị hoá hêt cả rồi. Đường nhựa, xe máy, ô tô chạy bụi mù. Biết là đất nước muốn phát triển thì cần phải thay đổi, xây dựng nhiều công trình, điện, đường, trường, trạm…..Nhưng đôi lúc nhìn những cánh đồng, những con mương gắn liền với tuổi thơ bị san lấp cũng thấy chạnh lòng. - Việt nói.

Thầy Lương gật đầu đồng ý :

– Mọi thứ đang thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức có lúc tôi còn chưa kịp thích nghi…..Nhớ cách đây 15 năm trước, tôi cũng từng đặt chân đến Thái Bình, lúc đó tôi mới hiểu được câu nói đồng ruộng thẳng cánh cò bay là như thế nào. Giờ thì không chỉ Thái Bình mà cả những nơi khác trên khắp Việt Nam đều đã có sự chuyển mình, thay đổi, phát triển mạnh mẽ. Nhà cao, cửa rộng, xe máy, xe ô tô….Mấy tháng trước tôi có ở Hà Nội, đi ra đường lóng ngóng suýt bị xe đụng luôn….Khà khà khà….

Tân cười :

– Đúng là bây giờ mọi thứ phát triển, nhưng cũng chỉ tập trung ở mấy thành phố lớn thôi ông ạ. Chứ như thủ trưởng vừa phát biểu, từ huyện xuống xã đã khác nhau 1 trời 1 vực rồi. Ở đây bà con nhiều nơi vẫn còn lạc hậu lắm, lên phố, lên huyện công nhận đầy đủ, tiện nghi, nhiều cái ở thôn quê, làng xã không có….Cơ mà đi lâu y rằng nhớ, lại chỉ muốn về nhà ngay. Đi làm ăn mặc quần áo chỉnh tề chứ vào mùa gặt là bọn con cũng quần đùi, áo cộc, chân đất gặt lúa….Xong hò nhau bắt cá đồng đem trui rơm, thích lắm ông ạ.

Rẽ tiếp vào con đường đất nhỏ, đang đi trên đường bê tông, giờ sang đường đất vừa xóc, vừa khó đi…..Cũng may tay lái Tân cứng, lại thêm chắc cũng quen đường nên dù gập ghềnh, đôi lúc bánh xe vấp phải hòn đá bông cả đít người ngồi sau nhưng xe vẫn chạy bon bon.

– Ông với thủ trưởng thông cảm, đường nhỏ khó đi….Trong này nhà cửa cũng thưa thớt thành thử ra xã cũng không tính đổ bê tông. Hai bên toàn là vườn tược của mấy hộ dân, độ đâu chỉ có 4-5 nhà….- Tân nói.

Việt hỏi :

– Nhà thầy Lập đó ở trong khu này sao ?

Tân gật đầu :

– Dạ vâng, ở cuối con đường này luôn……Ông ấy sống 1 mình, chẳng vợ con gì, cũng kham khổ lắm ạ.

Thầy Lương hỏi :

– Chẳng phải lúc sớm cậu bảo thầy Lập vừa xem bói, vừa nhận cúng bái, rất đông người tìm đến cơ mà ? Đông khách như vậy thì sao sống kham khổ được chứ ?

Tân đi chầm chậm rồi thắng xe lại, chiếc xe dừng ngay trước cổng 1 ngôi nhà lợp mái tranh, xây bằng gạch ba banh cũng chẳng trát tường. Ngay đến cổng cũng là cổng tre, hàng rào phủ kín bởi những giậu mồng tơi xanh đậm màu lá già…..Nhìn ngôi nhà hoàn toàn khác với tưởng tượng của cả thầy Lương và Việt.

Chỉ tay về phía cổng tre, Tân trả lời câu hỏi của thầy Lương :

– Dạ vâng, đúng là thầy Lập hay được bà con tìm đến nhờ làm lễ cúng bái, lo ma chay, xem ngày tốt…..Thế nhưng thầy ấy toàn làm giúp cho người ta chứ không lấy tiền, có lấy cũng chỉ là 1 chút xíu xíu gọi là lộc lá, làm xong chỉ xin chủ nhà chút đồ ăn, tuyệt đối không lấy nhiều. Nhà thầy Lập thuộc diện nghèo trong xã, cũng được chính quyền đưa vào danh sách các hộ cần được trợ cấp. Thế nhưng năm lần bảy lượt đến làm việc ông ấy đều từ chối. Còn bảo với bọn con, trong xã có nhiều gia đình khó khăn hơn, nên trợ giúp những gia đình đó, chứ tôi vẫn còn khoẻ, còn được bà con quý mến, có thiếu cái gì đâu mà lĩnh trợ cấp. Chắc ông Lương nghe bác Thìn cháu kể nên muốn tìm đến gặp thầy Lập phải không ạ ?

Thầy Lương chưa biết trả lời ra sao thì Việt đã đi đến trước cổng nhà……Nhìn cánh cổng chỉ khép hờ hờ, Việt nhíu mày khi trên mấy thanh tre ở cổng có vệt gì đó….Khẽ chạm vào, Việt quay lại nói với thầy Lương :

– Cổng nhà có vết máu…..

– Máu ư ? - Thầy Lương bước nhanh tới.

Nhìn vào trong nhà, thầy Lương có dự cảm không lành…..Nếu tinh mắt nhìn kỹ có thể thấy dưới nền đất nơi sân nhà thầy Lập còn có những vệt máu vương vãi ra tới tận cổng.

Ngay lập tức, Việt đẩy cánh cổng chạy xộc vào trong…..Đứng trước mái hiên, Việt đưa tay khẽ kéo 2 cánh cửa nhà…

“Két…..két….két”

Cửa nhà vừa được mở, từ bên trong xộc ra một mùi tanh nồng của máu…….Thầy Lương và Tân cũng vừa đi đến…..Thấy Việt đứng im 1 chỗ, Tân khẽ nhón chân nhìn vào trong.

Tân ú ớ :

– Chuyện…..gì….thế này…?

Thầy Lương cũng đã thấy……Trước mặt cả 3, ở giữa nhà là 1 cái xác đang nằm trong vũng máu

Advertisement
';
Advertisement