Người quen của Hàn Sâm là Phương Cảnh Kỳ, từ lần trước cùng y chơi đánh tay, Hàn Sâm liền không nhìn thấy y nữa, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại đụng phải ở chỗ này.
Một người khác Hàn Sâm nhìn thấy khá quen, nhưng mà đối phương lại mặc áo khoác cao cổ, đội mũ cùng một cặp kính râm che khuất phân nửa mặt, Hàn Sâm không nhận ra được là ai, chẳng qua là cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu rồi.
Người mang kính kia đang vẫy tay hướng tới bên này, nhưng mà rất nhanh Hàn Sâm liền biết rõ, người kia không phải hướng hắn vẫy, mà là đang vẫy tay với Khúc Vãn Ca ở bên cạnh.
Hàn Sâm cùng Khúc Vãn Ca đi ra ngoài trường học, Phương Cảnh Kỳ cùng với người đeo kính râm kia đi tới đón, người đàn ông đeo kính râm hưng phấn nói tới nói lui với Khúc Vãn Ca, thoạt nhìn thì hẳn là người quen.
Phương Cảnh Kỳ nhìn thấy Hàn Sâm thì sắc mặt biến hóa, gượng cười nói:
- Hàn Sâm, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được cậu, cô bé xinh đẹp này là?
- Đây là em gái Hàn Nghiên của tôi, tôi tới đón cô bé về nhà, mọi người trò chuyện đi, tôi không quấy rầy nữa, về trước nha.
Hàn Sâm nói.
- Cậu không lái phi thuyền à? Tôi đưa hai người trở về.
Khúc Vãn Ca thấy Hàn Sâm ôm Hàn Nghiên muốn đi tới chỗ đoàn tàu từ trường, cô vội vàng nói.
Người đàn ông đeo kính râm kia giống như là có chút không tình nguyện nói:
- Nếu như đều là người quen, vậy thì cùng đi ăn một bữa cơm đi.
- Tôi liền không quấy rầy mọi người nữa, vừa vặn cũng có chút việc phải đi về trước, cô giáo Khúc không cần tiễn đâu, chúng tôi ngồi đoàn tàu từ trường trở về là được rồi.
Hàn Sâm nói.
- Như vậy sao được, người lớn nhà cậu thiệt là.
Khúc Vãn Ca thật sự không xem Hàn Sâm là một người lớn, tuổi của Hàn Sâm khoảng mười sáu mười bảy, bề ngoài cũng coi như thanh tú, xác thực nhìn không giống bộ dáng của một người lớn, nhiều lắm thì chỉ là một thiếu niên mới lớn mà thôi.
- Như vậy đi, cậu và Tiểu Nghiên đi ăn cơm với chúng tôi trước đã, cơm nước xong xuôi tôi sẽ đưa hai người trở về.
Khúc Vãn Ca không hổ là giáo viên, trên nguời có một luồng quyền uy của giáo viên, không để cho Hàn Sâm từ chối.
- Hàn Sâm, cô giáo Khúc đã nói như vậy rồi, ở đây cũng không có người ngoài, vậy thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
Phương Cảnh Kỳ tựa hồ cũng đã nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười khuyên nhủ.
Trên thực tế thì Hàn Sâm cũng không tiện từ chối, Khúc Vãn Ca đã ôm lấy Hàn Nghiên đi tới phi thuyền rồi.
Người đàn ông đeo kính râm hình như là có chút không quá cao hứng, nhưng lại không dám biểu lộ ra ở trước mặt Khúc Vãn Ca, chỉ giữ im lặng không nói gì.
Hàn Sâm cùng Hàn Nghiên lên phi thuyền của Khúc Vãn Ca, người đàn ông đeo kính râm lên phi thuyền của Phương Cảnh Kỳ, vừa mới ngồi ổn định, người đàn ông đeo kính râm liền hỏi Phương Cảnh Kỳ:
- Tôi nói này lão Tứ, tên nhãi kia là ai thế, sao mà Vãn Ca lại để ý tới hắn như vậy?
- Thằng nhãi kia hả, chính là một tên mặt trắng, rất được phụ nữ ưa thích, tôi thấy tám phần là Vãn Ca vừa ý hắn.
Phương Cảnh Kỳ nghiêm túc nói.
- Tôi nói này lão tứ, dù gì thì Lạc Gia tinh cũng là địa bàn của chú, chú liền để cho Vãn Ca bị tên mặt trắng kia lừa gạt đi ư?
Người đàn ông đeo kính râm nghĩ lại bộ dạng của Hàn Sâm, xác thực là rất trắng trẻo, hình như còn mịn màng hơn cả da phụ nữ, lập tức đã tin tám chín phần.
Kỳ thật Hàn Sâm cũng rất oan uổng, sau khi hắn tu luyện Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, làn da mới càng ngày càng bóng loáng mịn màng như thế.
- Tôi nào có biện pháp gì, người ta đều là tình nguyện, tôi cũng không thể bắt lấy thằng nhãi kia đánh cho một trận được, chỉ sợ khi đó Vãn Ca sẽ không tha cho tôi.
Phương Cảnh Kỳ nhún vai nói.
- Hừ, cậu đúng là không có nghĩa khí nhát gan, đợi lát nữa cậu xem tôi, nhìn xem Đường đại thiếu gia tôi không tốn một binh một tốt, liền không đánh mà thắng để cho tiểu tử kia biết khó mà lui đây.
Người đàn ông đeo kính râm tràn đầy tự tin nói, tháo kính râm trên mặt ra, dĩ nhiên chính là Đường Chân Lưu xếp thứ năm trong thập đại Thần Tử năm ngoái.
- Được, lúc đó liền xem anh thể hiện.
Trong mắt Phương Cảnh Kỳ lóe lên một tia sáng kì dị, thầm nghĩ trong lòng:
- Tiểu tử, những ngày qua cậu đã giày vò tôi không ít, cả ngày chọn này lựa kia, cho cậu chịu chút đau khổ cũng coi như giúp tôi hả giận, tên Hàn Sâm kia rất tà môn, đợi lát nữa xem cậu chết như thế nào.
Từ lần trước sau khi Phương Cảnh Kỳ nếm qua thiệt thòi với Hàn Sâm, liền rất kiêng kị với hắn, lần này vừa vặn muốn lợi dụng Hàn Sâm cho Đường Chân Lưu ăn chút đau khổ.
Đường Chân Lưu quả thật rất lợi hại, nhưng mà Đường Chân Lưu lợi hại thì vẫn nằm trong dự liệu của Phương Cảnh Kỳ, mà Hàn Sâm chơi đánh tay với y lần kia, thật sự đã hoàn toàn đánh nát lòng tin của y.
Nếu như thật sự dốc sức liều mạng, Phương Cảnh Kỳ không cho rằng Hàn Sâm sẽ là đối thủ của Đường Chân Lưu, nhưng nếu như chỉ muốn chơi ở trên bàn cơm, Phương Cảnh Kỳ cảm thấy Đường Chân Lưu nhất định sẽ rất thảm.
Phương Cảnh Kỳ cũng rất muốn nhìn thấy cảnh Đường Chân Lưu bị Hàn Sâm hành hạ bán sống bán chết kia, miễn cho Đường Chân Lưu cả ngày trâu bò hò hét ở trước mặt y, tưởng rằng lấy được vị trí Thần Tử thứ năm là rất ghê gớm à.
Nơi mà bọn Đường Chân Lưu đi tới là một câu lạc bộ thuần túy chỉ phục vụ cho quý tộc và nhân vật nổi tiếng, vốn Hàn Sâm cùng Tiểu Nghiên không có tư cách đi vào, nhưng mà bọn Đường Chân Lưu hiển nhiên đều là khách quý ở nơi này, mang theo hai anh em Hàn Sâm đi vào cũng rất dễ nhàng.
Lúc đến bên trong gian phòng, Đường Chân Lưu tháo kính râm cùng mũ xuống, mỉm cười thò tay đến trước mặt Hàn Sâm, tỏ ra lịch sự nói:
- Làm quen lại một chút, tôi là Đường Chân Lưu.
Đường Chân Lưu vừa mỉm cười vừa thầm nghĩ trong lòng:
- Anh đây chính là Đường Chân Lưu, đại minh tinh Đường Chân Lưu đó, còn không thể hù tên nhóc cậu ngẩn người ra à, vạn nhất anh em cậu là fan hâm mộ của anh, muốn được anh kí tên, vậy thì càng hoàn hảo rồi.
- Tôi là Hàn Sâm.
Hàn Sâm bắt tay Đường Chân Lưu, lạnh nhạt nói.
Hắn tự nhiên là nhận ra Đường Chân Lưu, nhưng Hàn Sâm không có hứng thú gì lớn đối với đám minh tinh, trước kia hắn một mực vì sinh kế mà bôn ba, nào có thời gian theo dõi minh tinh, cho nên sau khi nhận ra Đường Chân Lưu cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
Đường Chân Lưu có chút mơ hồ, cho dù thằng này không phải là fan hâm mộ của y, nhìn thấy một đại minh tinh như y cũng phải có một chút phản ứng chứ, kết quả là phản ứng lại giống như nhìn thấy một người qua đường vậy.
- Tên này là người ngoài hành tinh à? Vậy mà không biết mình là Đường Chân Lưu, mình chính là Đường Chân Lưu đó!
Đường Chân Lưu hận không thể tóm lấy cổ áo của Hàn Sâm, lại đem tên của mình nói ra một lần, nhưng đáng tiếc Khúc Vãn Ca đang ở bên cạnh, y quả thật không thể làm như thế.
Phương Cảnh Kỳ ở bên cạnh vui vẻ thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, chút tâm tư nhỏ kia của Đường Chân Lưu, y như thế nào lại không nhìn ra.
Sau khi mấy người ngồi xuống, rất nhanh đã có phục vụ viên đưa ra các loại món ăn và rượu, nhìn qua đều là những thứ có giá trị không nhỏ, dù sao thì Hàn Sâm và Hàn Nghiên cũng chưa từng được nếm qua.
Hàn Sâm cũng không khách khí, dù sao cũng là được người khác mời, hắn liền ăn thoải mái, thi thoảng còn gắp cho Hàn Nghiên, Hàn Nghiên lại ăn rất nhã nhặn, không ăn như hổ đói giống Hàn Sâm, nhưng mà cũng không khách khí, tương tự cũng ăn tới mặt mày hớn hở vô cùng vui vẻ.
Đối với tướng ăn thô lỗ như của Hàn Sâm, Khúc Vãn Ca tự nhiên nhìn không quen, nhưng đối với Hàn Nghiên lại càng nhìn càng ưa thích.
- Cũng may là Hàn Nghiên được đưa tới học viện Thánh Hoa làm học sinh của mình, nếu không thì một mầm mống tốt như vậy, thực sẽ bị gia đình bọn họ làm cho nát bét mất.
Trong lòng Khúc Vãn Ca âm thầm quyết định, về sau nhất định phải cẩn thận dạy bảo Hàn Nghiên, còn phải tận lực cách ly Hàn Nghiên khỏi người anh trai này, miễn cho bị tên anh trai này làm hư.