Thế giới săn thú - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Bản Dịch FULL)

Hàn Sâm tự nhiên không được tính là cao thủ đỉnh cấp của trò oẳn tù tì, nhưng xác thực là hắn cũng bỏ nhiều công sức ở phương diện này, không phải là vì chơi oẳn tù tì, mà là vì dự phán quy luật cùng quỹ tích hành động của dị sinh vật.

Đây đối với một cung tiễn thủ mà nói, hoàn toàn là một loại năng lực vô cùng quan trọng.

Bắn bia ngắm chết thì ai cũng biết, cách xa 50m có thể bắn trúng hồng tâm thì có rất nhiều người, nhưng mà dị sinh vật không có khả năng mỗi giây mỗi phút đều đứng đấy bất động cho anh bắn, muốn chân chính bắn chết một con mồi di động, năng lực dự phán mới là quan trọng nhất.

Nắm chặt thời cơ trong chớp mắt, dự phán ra quỹ tích hành động của địch nhân, bắn ra một mũi tên tất sát, ở phương diện này Hàn Sâm thật sự rất có thiên phú, nếu không thì hắn cũng sẽ không lựa chọn luyện tập môn bắn cung khổ cực.

Về sau tiến vào thế giới Tí Hộ Sở, môn bắn cung không có chút công dụng nào, Hàn Sâm lại luyện bản lãnh che dấu và đánh lén của sát thủ, việc này có yêu cầu rất cao đối với dự phán và thần kinh cứng cỏi cùng với phản ứng, chỉ cần xảy ra một một chút sai lầm, không thể một đòn giết chết dị sinh vật, vậy hắn sẽ phải thừa nhận phản kích đáng sợ nhất của dị sinh vật.

Từ khi tiến vào Tí Hộ Sở được hơn một tháng, Hàn Sâm liền chưa từng lỡ tay qua, thế mới biết năng lực phán đoán cùng nắm bắt thời cơ của hắn có bao nhiêu lợi hại.

Hôm nay Hàn Sâm lại đã có được nhiều gien như vậy, tốc độ phản ứng thần kinh đã được tăng lên cực lớn, muốn thắng hắn trong trò chơi oẳn tù tì này, thật đúng là rất không dễ dàng.

- Búa... Kéo... Bao...

Trong tích tắc Phương Cảnh Kỳ hô xong, Hàn Sâm cùng Đường Chân Lưu lại ra tay một lần nữa, kết quả lần này Hàn Sâm vẫn ra kéo, mà Đường Chân Lưu lại ra bao.

Đường Chân Lưu không nghĩ tới mình lại thất bại, chờ y kịp phản ứng cầm lấy đĩa trái cây, một chén rượu đã giội lên trên mặt y, lập tức chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng bỏng, liền trong lỗ mũi đều bị giội vào một ít, làm Đường Chân Lưu cảm thấy trong mũi chua xót.

- Lão Đường thua một điểm.

Phương Cảnh Kỳ ở một bên nghiêm túc ghi lại.

Đương nhiên là Đường Chân Lưu không phục, cầm khăn lau ở bên cạnh lên lau mặt một cái, liền nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm nói:

- Tiếp tục.

Hàn Sâm đương nhiên là vui vẻ tiếp tục, hai người một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, Tiểu Bá Vương giới chơi oẳn tù tì Đường Chân Lưu này, trong mười lần cũng chỉ có thể thắng bốn lần, nhưng mà trong bốn lần này, toàn bộ đều bị Hàn Sâm dùng đĩa trái cây chặn rượu lại, một lần Đường Chân Lưu cũng không giội trúng Hàn Sâm.

Ngược lại là mỗi lần y bị thua, đều bị Hàn Sâm trước y một bước giội tới, làm cho đầy mặt và đầu cổ Đường Chân Lưu đều là rượu, ướt như chuột lột.

Ban đầu Đường Chân Lưu còn lau một chút, sau đó chỉ muốn thắng Hàn Sâm, liền mặc kệ không thèm lau nữa.

- Không được, chúng ta chơi mười lăm hai mươi đi, Búa Kéo Bao rất dễ ăn gian.

Đường Chân Lưu sau khi thua bảy tám ván, rốt cục không nhịn được nữa.



- Được rồi, nhưng mà anh phải nói rõ quy tắc cho tôi trước, tôi không biết chơi mười lăm hai mươi.

Hàn Sâm nói.

- Quy tắc rất đơn giản...

Đường Chân Lưu nói quy tắc chơi mười lăm hai mươi cho Hàn Sâm.

Mười lăm hai mươi cùng Búa Kéo Bao đều là trò chơi dựa vào phản ứng, nhưng mà mười lăm hai mươi thì hai tay lại để ở phía trước, khiến cho đối phương nhìn rõ, không quá dễ để động tay chân.

Trước kia Hàn Sâm xác thực chưa từng chơi qua, thua liền bốn ván, nhưng mà Đường Chân Lưu không thể đắc ý nổi, bởi vì cho dù Hàn Sâm thua liền bốn ván, y cũng không thể giội trúng Hàn Sâm một lần nào, đều bị đĩa trái cây cản lại.

Sau bốn ván, Hàn Sâm đã nắm giữ cốt lõi của cách chơi mười lăm hai mươi, dựa vào năng lực dự phán cùng phản ứng mạnh mẽ, rất nhanh Đường Chân Lưu lại biến thành thua nhiều thắng ít.

Ba ba ba... Ba ba ba... Ba ba ba...

Chỉ nghe âm thanh nước rượu đổ lên da mặt không ngừng vang lên bên trong gian phòng, Đường Chân Lưu đã sớm chơi đỏ cả mắt, không ngừng chém giết cùng Hàn Sâm, cả người giống như mới từ trong thùng rượu bò ra ngoài, liền ống quần đều đang có rượu nhỏ giọt xuống.

Trong lòng Đường Chân Lưu vô cùng hận:

- Sao có thể như vậy... mình là người vô địch trò oẳn tù tì, làm sao có thể thua thảm như vậy được... nhất định là có nhầm lẫn ở đâu rồi...

Phương Cảnh Kỳ thấy Đường Chân Lưu thua quá thảm, trong quá trình đó cũng đã khuyên hai lần, nhưng mà Đường Chân Lưu mù quáng rồi, thầm nghĩ muốn gỡ vốn, căn bản không nghe Phương Cảnh Kỳ khuyên bảo.

- Thù này mình nhất định phải báo, không để cho hắn ướt nhẹp thì không nuốt trôi.

- Không được, bất kể như thế nào thì mình cũng phải thắng vài ván!

- Một ván, không thắng hắn một ván thì không được.

- Để tôi thắng một ván đi... thắng một ván tôi sẽ không chơi nữa...

Chờ mong của Đường Chân Lưu không ngừng giảm thấp, nhưng mà quả thực là một ván cũng không thắng nổi.

Lúc sau, lòng của Đường Chân Lưu đã rối loạn, liền chơi oẳn tù tì đều rất khó đoán thắng, hoàn toàn bị Hàn Sâm một phương đồ sát.

Khúc Vãn Ca thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền mang theo Tiểu Nghiên trở về, cô cho rằng Hàn Sâm chơi cùng bọn Đường Chân Lưu, Phương Cảnh Kỳ, chỉ sợ là sẽ bị chỉnh rất thảm.

Nhưng lúc Khúc Vãn Ca trở về gian phòng, ở bên ngoài một mực không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, nghĩ thầm:



- Không phải là Hàn Sâm đã bị bọn Đường Chân Lưu rót ngã rồi đấy chứ?

Khúc Vãn Ca đẩy cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt lại làm cho cô ngây người.

Chỉ thấy Hàn Sâm cùng Phương Cảnh Kỳ đang ngồi ở trước bàn vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, trên người Hàn Sâm hoàn toàn sạch sẽ, nhìn qua thì một chút chuyện cũng không có.

Mà Đường Chân Lưu chỉ ngồi một mình ở trên ghế sa lon, cả người đều ướt sũng, giống như bị đả kích thật lớn, vô cùng chán chường.

Khúc Vãn Ca càng xem càng cảm thấy Đường Chân Lưu giống như là một cô gái bị bắt nạt, bên trong hai con mắt đỏ bừng còn hiện ra một tia óng ánh, làm người nhìn tới đều sinh ra lòng thương hại.

- Lão Đường, anh làm sao thế?

Trong lòng Khúc Vãn Ca kinh ngạc vạn phần, bất kể cô nghĩ như thế nào đi nữa, cũng không ngờ Đường Chân Lưu vậy mà lại bị giày vò đến tình trạng như vậy.

Lúc này Đường Chân Lưu mới hồi phục lại tinh thần, không trả lời câu hỏi của Khúc Vãn Ca, đột nhiên mắt lộ ra hung quang, hung tợn bổ nhào tới Phương Cảnh Kỳ, trong miệng còn uất hận kêu to:

- Lão tứ, cậu dám lừa tôi!!!

Khúc Vãn Ca không biết rốt cuộc đây là tình huống như thế nào, Hàn Sâm lại đi tới bên cạnh cô, mỉm cười hỏi:

- Cô giáo Khúc, khẩu phần dịch dinh dưỡng cao cấp ở trong trường học kia thu lệ phí như thế nào?

- Bây giờ Tiểu Nghiên dùng loại một tháng 10 vạn đồng, hiệu quả xác thực không được tốt lắm, với cường độ học tập ở Thánh Hoa, khẩu phần dịch dinh dưỡng một tháng 30 vạn có lẽ là được, đương nhiên, dịch dinh dưỡng càng cao cấp thì hiệu quả càng tốt hơn, xem năng lực kinh tế nhà cậu đi, nhưng ít nhất phải là loại dịch dinh dưỡng 30 vạn đồng kia, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập và thân thể của Tiểu Nghiên.

Khúc Vãn Ca giới thiệu đại khái qua một chút.

- Nếu như sử dụng dịch dinh dưỡng cao cấp nhất, hơn nữa điều trị sư cao cấp phục vụ, vậy thì một năm cần bao nhiêu tiền?

Hàn Sâm lại hỏi.

- Nếu như vậy, cậu có thể lựa chọn khẩu phần cấp độ S trong trường học, tất cả mọi thứ đều là cao cấp nhất, một năm 1500 vạn.

Khúc Vãn Ca có chút nghi ngờ nhìn Hàn Sâm.

- Được, vậy thì phiền toái cô giáo Khúc giúp Tiểu Nghiên đăng ký khẩu phần cấp độ S đi.

Hàn Sâm nhìn tài khoản của mình vừa mới nhiều thêm 1670 vạn, vô cùng thoải mái nói.
Advertisement
';
Advertisement