Trong lời mở đầu của Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật có nói : Thân thể băng cơ ngọc cốt không tỳ vết, trừ tà tránh dịch.
Vừa uống nước vào miệng, Hàn Sâm đã phát hiện ra điều bất thường, nhưng hắn vẫn không do dự trực tiếp uống vào.
Hàn Sâm chỉ thấy trong đầu như có tiếng vù vù, tinh thần và ánh mắt của hắn giống như bị Tần Huyên hút đi, sau đó ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Gần như cùng lúc đó, một luồng khí mát lạnh từ toàn thân tràn ra, Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật không biết từ lúc nào đã tự vận chuyển, tản ra luồng khí mát lạnh kia giúp Hàn Sâm khôi phục lại thần trí.
- Người phụ nữ này lại muốn thôi miên mình, không biết cô ấy muốn làm gì?
Nội tâm Hàn Sâm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, vẫn bảo trì dáng vẻ mê mang.
- Hàn Sâm, hai mắt của tôi đẹp không?
Tiếng Tần Huyên khẽ hỏi.
- Đẹp.
Giọng Hàn Sâm có chút trầm thấp trả lời.
- Vậy cậu cảm thấy chỗ nào trên người tôi đẹp nhất?
Tần Huyên lại hỏi.
- Bộ ngực.
Hàn Sâm không chút do dự trả lời.
- Vì sao?
Tần Huyên lại hỏi.
- Vừa lớn vừa mềm lại co dãn.
Hàn Sâm mơ mơ màng màng đáp.
- Hạ lưu.
Tần Huyên thấp giọng mắng một tiếng, thời gian trước hai người nhiều lần đối chiến, trong lúc chiến đấu Hàn Sâm khẳng định có đụng tới bộ ngực của cô, đối với câu trả lời này Tần Huyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
- Vậy đến sờ một cái thử đi.
Tần Huyên ưỡn bộ ngực cao vút, đột nhiên nói ra.
Hàn Sâm không chút do dự thò tay chộp tới bộ ngực của Tần Huyên, Tần Huyên vội vàng ngăn hai tay của hắn lại, lúc này mới tin tưởng Hàn Sâm đã thực sự bị cô thôi miên, nếu không khi cô để hắn sờ ngực, trong tình huống bình thường đối phương nghe được chuyện như thế, nếu như không hoàn toàn bị thôi miên thì trong tích tắc nhất định sẽ phải tự hỏi và do dự, nhưng Hàn Sâm lại hoàn toàn không có.
- Tôi hỏi cậu...cậu có phải Kim Tệ hay không?
Tần Huyên hỏi vấn đề thứ nhất, khiến Hàn Sâm sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Hàn Sâm không nghĩ tới Tần Huyên lại liên hệ mình với Kim Tệ, nhưng hắn không có thời gian nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời:
- Không phải.
Tần Huyên gật gật đầu, hiển nhiên cũng không nghi ngờ điều này, sau đó lại tiếp tục hỏi:
- Vì sao cậu không muốn thi vào trường quân đội Hắc Ưng?
- Bởi vì quá xa nhà.
Hàn Sâm đờ đẫn đáp.
- Vì sao quá xa nhà lại không thể đến trường quân đội Hắc Ưng?
Tần Huyên thật sự không hiểu rõ logic của Hàn Sâm.
- Bởi vì quá xa nhà sẽ không thể chăm sóc mẹ và em gái tôi được.
Hàn Sâm chậm rãi đáp.
Tần Huyên hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn Hàn Sâm đã nhu hòa hơn rất nhiều, lại hỏi:
- Cậu có muốn gia nhập tiểu phân đội của tôi hay không?
- Không muốn.
- Vì sao?
Tần Huyên có chút tức giận.
- Tôi sợ gặp nguy hiểm, tôi không thể chết được.
Hàn Sâm đáp.
- Vì sao cậu không thể chết được?
Tần Huyên nhìn Hàn Sâm, cảm thấy câu trả lời này của hắn có chút kỳ quái.
- Nếu tôi chết đi, mẹ và em gái tôi nhất định sẽ bị đám thân thích cực phẩm nhà tôi bắt nạt, tôi không thể để bọn họ bị sỉ nhục được.
Hàn Sâm tiếp tục trả lời.
Ánh mắt Tần Huyên nhìn về phía Hàn Sâm càng dịu dàng hơn, lại tiếp tục hỏi:
- Vậy tại sao cậu lại đồng ý gia nhập thần xạ tổ?
- Bởi vì cô.
- Bởi vì tôi? Vì sao?
Tần Huyên không thể tưởng tượng được nhìn Hàn Sâm.
- Bởi vì tôi thích cô.
Khuôn mặt Hàn Sâm vẫn đầy nét mơ hồ.
Hai má Tần Huyên hơi đỏ lên:
- Vì sao cậu lại thích tôi?
- Bởi vì chị rất đẹp.
- Chỉ có như vậy thôi ư? Còn có... nguyên nhân gì khác không?
- Có.
- Nguyên nhân gì?
Vậy mà Tần Huyên lại có chút hưng phấn nhỏ.
- Bởi vì cô rất đẹp.
- Đây không phải cùng một nguyên nhân sao?
Tần Huyên khẽ nhíu mày.
- Không phải.
- Vì sao lại không phải?"
Tần Huyên nghi hoặc nhìn Hàn Sâm.
- Bởi vì lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, cô đã rất xinh đẹp, nhìn lần thứ hai đã bị hấp dẫn, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, muốn được mãi mãi nhìn cô...
Hai má Tần Huyên đỏ bừng, một tay muốn tát cho Hàn Sâm để hắn tỉnh lại, nhưng bàn tay giơ lên lại không hạ xuống được, chỉ đưa tay tới huyệt Nhân Trung của Hàn Sâm nhanh chóng ấn một cái.
Hàn Sâm đột nhiên ái một tiếng như đang ngủ mơ trên giường bị ngã xuống đất.
Tần Huyên theo bản năng muốn tới đỡ, nhưng giống như nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt đỏ lên, hai tay lại rụt trở về, mặc kệ Hàn Sâm té xuống đất.
- Cô vừa làm gì tôi vậy?
Hàn Sâm nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, bày ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tần Huyên.
- Cậu không cần lo lắng, tôi muốn biết nguyên nhân thực sự cậu không muốn thi vào trường quân đội Hắc Ưng thôi.
Tần Huyên ôn nhu nói.
- Cô thôi miên tôi?
Hàn Sâm biến sắc nói.
- Đây là thủ tục nhất định phải làm khi gia nhập tiểu phân đội, những người chúng ta phục vụ đều không phải người bình thường, phải cam đoan từng thành viên trong sạch. Cho dù lúc đầu tôi gia nhập, cũng phải thông qua cửa ải này mới có thể vào được.
Tần Huyên nhìn Hàn Sâm rồi tiếp tục ôn hòa nói:
- Cậu có thể yên tâm, lần trước tôi đã nói qua với cậu rồi, chỉ cần cậu có thể thi đậu vào trường quân đội Hắc Ưng thì cậu có thể gia nhập vào tiểu phân đội của tôi, an toàn của người nhà cậu sẽ được quân đội sắp xếp bảo hộ, không ai có thể tổn thương đến họ, chuyện này cậu có thể tuyệt đối yên tâm.
Vẻ mặt Hàn Sâm không ngừng thay đổi nhìn Tần Huyên, không nói gì.
- Còn nữa, tôi có thể phá lệ tiết lộ cho cậu một chuyện, ở mỗi Tí Hộ Sở đều có một tiểu phân đội như vậy, chủ yếu là phục vụ cho một số nhân vật địa vị đặc thù, không quá nguy hiểm, chuyện này cậu có thể yên tâm. Những thứ khác thì tôi không thể lộ ra quá nhiều, cậu tự mình nghĩ đi.
Tần Huyên thấy Hàn Sâm mãi không nói lời nào, đành phải hỏi:
- Như thế nào? Muốn gia nhập vào tiểu phân đội của tôi không?
- Bây giờ tôi còn lựa chọn nào khác sao?
Hàn Sâm cười khổ nói.
- Cậu cố gắng thi đậu trường quân đội Hắc Ưng đi, sau khi gia nhập tiểu phân đội của tôi, cậu sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định ngày hôm nay.
Tần Huyên vô cùng vui vẻ vỗ vỗ bả vai Hàn Sâm.
- Đúng rồi, cậu có gì cần gì nói với tôi, tôi sẽ tận lực giải quyết cho cậu, để cậu có thể an tâm chuẩn bị kỳ thi.
Tần Huyên còn nói thêm.
- Tôi chỉ muốn biết một vấn đề, trong lúc chị thôi miên tôi, ngoại trừ lý do tôi cự tuyệt tham gia thi vào trường quân đội, chị có hỏi tôi những vấn đề khác không?
Hàn Sâm cắn răng hỏi.
- Không có, tôi là một quân nhân có phẩm hạnh, tôi không có hứng thú với chuyện riêng của ngươi khác.
Tần Huyên nói như chém đinh chặt sắt, nhưng trái tim lại đập loạn, giống như có một con mèo nhỏ dùng móng vuốt khẽ cào.
- Thật sự không có?
Hàn Sâm không yên lòng hỏi thêm một câu.
- Đương nhiên không có, cậu có cần gì thì liên hệ với tôi, chỉ cần không tốn tiền, tôi sẽ dốc toàn lực giúp cậu chuẩn bị, thời gian còn lại của cậu không còn nhiều lắm, chỉ còn không tới hai tháng trường quân đội Hắc Ưng sẽ bắt đầu tuyển người rồi.
Tần Huyên vừa nói vừa quay người rời đi, hai má đỏ như bị lửa thiêu.
Sau khi Tần Huyên đi, Hàn Sâm mới thở phào một hơi, sau lần này, có lẽ Tần Huyên sẽ không còn nghi ngờ hắn nữa.
- Lần này là một cơ hội tốt, trải qua lần này, Tần Huyên sẽ không tiếp tục nghi ngờ mình nữa, vừa vặn lợi dụng cô ấy để bảo vệ mình, người bên ngoài chỉ cho rằng mình ôm được đùi Tần Huyên, cho nên thực lực mới có thể đột nhiên tăng mạnh, chứ không nghĩ ra mình chính là Kim Tệ. Sau này mình có thể dùng thân phận bản thân, từng chút một bày ra năng lực chân chính, không cần phải lén lút mượn tiếng thân phận của Kim Tệ nữa.
Nội tâm Hàn Sâm âm thầm suy tính, đây mới là mục đích chủ yếu để hắn đáp ứng Tần Huyên, hơn nữa người nhà của hắn cũng cần được quân đội bảo hộ.
Hàn Sâm một lần nữa truyền tống tới thế giới Thần Chi Tí Hộ Sở, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến lượt Hàn Sâm tham gia giải thi đấu võ đạo vòng hai rồi.