Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (Bản dịch chuẩn)

Bởi vì Trương Huyền phải đi xa vài ngày nên sau khi giao xong nhiệm vụ cho mấy học viên, yêu cầu bọn họ phải chăm chỉ tu luyện theo công pháp đã truyền thụ thì hắn mới rời đi.  

             Hắn đi vào một ngõ nhỏ không người, trong chốc lát người đi ra đã trở thành danh sư “Dương Huyền”  

             Còn mười bốn ngày nữa là khảo hạch của tân sinh bắt đầu, hắn ta phải tranh thủ từng phút từng giây mới được.  

             Chỉ mất chút xíu thời gian là về tới phủ đệ, Trương Huyền còn chưa tới trước cửa đã thấy có hai hộ vệ đang canh gác hai bên, khí thế hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thực lực đều đã đạt tới võ giả Bì Cốt Cảnh tầng bốn.  

             –Không tồi! Rất ra dáng đó!  

             Hai hộ vệ này đều mặc đồng phục thống nhất, không quá xa xỉ nhưng cũng rất có phong cách, có thể tạo cảm giác “ đây là đại gia tộc”.  

             Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm được hai hộ vệ ra dáng như vậy , còn sắp xếp được mọi thứ ổn thỏa như thế thì năng lực làm việc của người tên Tôn Cường này cũng khá đấy!  

             –Lão gia!  

             Thấy Trương Huyền đi tới thì hai hộ vệ có hơi chút do dự nhưng sau đó lại đồng loạt hô lên.  

             –Ừ!   

             Trương Huyền hài lòng gật đầu.  

             Xem ra vị quản gia Tôn Cường này đã dặn dò kĩ lưỡng về diện mạo, quần áo của hắn rồi! Nếu không thì hai hộ vệ này không có khả năng vừa thấy đã nhận ra hắn, vậy cũng tốt! Chứ làm lão gia mà không được vào phủ của mình thì thật mất mặt mà!  

             Đi vào trong phủ đệ, hắn phát hiện mọi nơi đã được quét dọn sạch sẽ, khắp nơi đều có đặt bồn hoa, vừa vào là cảm nhận hương thơm thấm vào mình.  

             –Lão gia!  

             –Lão gia!  

             Mỗi một thị vệ, tỳ nữ đi tới đều cung kính hành lễ.  

             Trương Huyền hài lòng gật đầu, rồi nhanh chân đi về phía phòng khách.  

             –Lão gia, tiểu nhân dựa theo yêu cầu của ngài tìm đủ hết rồi đấy ạ! Tổng cộng ba mươi nha hoàn, năm mươi hộ vệ…  

             Trương Huyền còn chưa vào phòng khách thì Tôn Cường đã ra nghênh đón.  

             Chỉ trong thời gian ngắn mà phải tìm được ngần ấy người, còn yêu cầu có năng lực đi kèm nữa thì ngay cả bản thân hắn cũng chưa chắc đã làm được.  

             –Làm không tệ đâu!  

             Trương Huyền khen một câu rồi nói:   

             –Chuyện tuyên truyền hôm qua ta kêu ngươi làm, hiện tại tiến hành thế nào rồi?  

             –Xin lão gia yên tâm! Tiểu nhân đã truyền tin ra ngoài rồi, chắc chắn không bao lâu nữa thì toàn bộ Thiên Huyền Vương thành này đều sẽ biết chủ tử của tiểu nhân chính là một vị danh sư đấy ạ!  

             Trên mặt Tôn Cường đều là vẻ sùng bái, khính trọng.  

             Mặc dù không biết vì sao lão gia lại muốn tuyên truyền việc bản thân là danh sư nhưng nếu ngài kêu hắn ta làm như thế thì chắc chắn đã có mục đích của mình rồi.  

             –Truyền như thế nào?  

             –Tiểu nhân đã lớn giọng nói với tất cả mọi người trong thương thành là từ hôm nay tiểu nhân sẽ làm quản gia hầu hạ một danh sư, cũng chính là lão gia ngài ạ! Trong thương thành nhiều người, miệng cũng nhiều nên sẽ rất nhanh truyền ra ngoài thôi ạ!  

             Tôn Cường vội vàng trả lời.  

             –Được đó!  

             Trương Huyền lên tiếng.  

             Đây đúng là biện pháp tốt nhất, bọn họ không cần phô trương mà cũng có thể đễ dáng truyền tin tức ra ngoài, đương nhiên. . . hiệu quả như thế nào thì chưa thể biết được.  

             Lão gia, ngài còn gì muốn phân phó cho tiểu nhân không ạ?  

             Thấy lão gia hài lòng, ánh mắt Tôn Cường hưng phấn, sauu đó hỏi han ân cần.  

             –Không có…  

             Trương Huyền suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:   

             –Thông báo tuyển dụng những nha hoàn, thị vệ này chắc tốn không ít tiền nhỉ! Có còn đủ tiền hay không?  

             Hắn chỉ đưa cho đối phương mười vạn, thuê phòng ốc tốn hết năm vạn, thuê ba mươi nha hoàn, năm mươi thị vệ xong thì chắc còn chưa tới năm vạn.  

             –Đủ rồi ạ! Những người này vừa nghe nói có thể làm hộ vệ, nha hoàn cho danh sư thì ai cũng chủ động nhận việc, tiền lương cực thấp cũng đồng ý, thậm chí có người còn không muôn nhận lương nữa, năm vạn này giờ đã dư dả rồi ạ!  

             Tôn Cường nói.  

             Nói xong ngay cả bản thân quản gia còn thấy khó tin, ông ta biết uy vọng của danh sư rất lớn nhưng cũng không ngờ tới mức độ này!  

             Ông ta bỏ cửa hàng của mình nói đi làm quản gia cho danh sư thì cũng chả có mấy người tin. Dù vậy, vẫn có không ít thanh niên,thiếu nữ lao đến, cam tâm tình nguyện làm nha hoàn, hộ vệ.  

             Loại uy vọng có lực kêu gọi kiểu này thì hơn hẳn tất cả các loại chức nghiệp khác.  

             Chẳng cần nói sâu xa, chỉ cần có thể được tiếp xúc với danh sư rồi được chỉ điểm vài ba câu gì đó thì cũng hơn hẳn kết quả khổ tu nhiều năm, cũng chính vì điều kiện này mà người ta mới tranh giành điên cuồng như vậy.  

             –Pha ly trà cho ta!  

             Tin tức đã được truyền đi, việc hiện tại cần làm chính là ôm cây đợi thỏ, Trương Huyền cũng không quá sốt ruột, hắn thảnh thơi ngồi trên ghế trong phòng khách.  

             Chỉ trong chốc lát đã có một nha hoàn bưng một ly trà đi tới.  

             Nha hoàn này là một tiểu cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi tên là Uyển Nhi, bề ngoài xinh xắn, có một đôi mắt to, sáng động lòng người. Lúc đầu, khi tiểu nha hoàn này vừa mới nhìn thấy Trương Huyền thì còn có chút câu nệ, thấy hắn cũng không khó chịu hay hung dữ thì mới bắt đầu thả lỏng tâm tình làm việc.  

             Biết bản thân mình không nên nôn nóng, Trương Huyền vừa uống trà vừa chờ có người tự động đưa tới cửa.  

             Đợi suốt từ buổi sáng đến buổi chiều, khi mặt trời sắp sửa xuống núi thì cũng chả có ai đến, thậm chí một người đứng để nhiều chuyện trước cửa cũng không có.  

             –Lão gia, tiểu nhân có cần phải ra treo cái bảng ghi “ Ở đây có danh sư”…  

             Tôn Cường cũng đầy mặt lo lắng, nhịn không được mà đi tới đề nghị một câu.  

             ". . ." Trương Huyền trầm lặng.  

             Muốn khiến người ta chú ý thì mới phải giả bộ thần bí, chứ trực tiếp ra treo bảng giống như buôn bán thì hắn còn cần giả bộ làm gì nữa?  

             Hơn nữa còn ghi là “có danh sư ở đây”. . . sao giống câu “ở đây có chó dữ, cẩn thận đừng vào” vậy?  

             –Xem ra hôm nay chắc là sẽ không có ai đến rồi! Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút thôi!  

             Không đợi đối phương trả lời, Trương Huyền nhanh chóng đứng dậy.  

             Mặc dù Tôn Cuòng đã loan truyền tin ở đây có danh sư ra bên ngoài như người tin tưởng cũng chả có bao nhiêu.  

             Bởi vì danh sư là thân phận gì? Sao người ta có thể tuỳ tiện đi vào Thiên Huyền vương quốc rồi ở lại đây chứ?  

             Hơn nữa, cho dù là người đó có ở lại đi nữa thì cũng sẽ lựa chọn nơi ở sang trọng như Vương cung chứ ai lại đi thuê phủ đệ rồi thuê ngươi làm quản gia! Ngươi đang nằm mơ à?  

             –Đi dạo sao á?  

             Tôn Cường nháy con mắt:   

             –Nhưng mà. . . nếu chúng ta đi mà có người đi thì sao ạ?  

             Giờ ông ta cũng hiểu mục đích của chủ tử mình rồi. Ngài ấy muốn nổi tiếng trong chỉ vòng một ngày, nếu bây giờ họ ra ngoài mà có người đến thì chẳng phải những gì làm trước đó sẽ là tốn công vô ích hay sao?  

             –Nói cho hộ vệ, nếu thực sự có người đến thì cứ để họ chờ ở cửa. Bất kể là ai thì nếu không có phân phó của ta, không cho phép đi vào. Nghe rõ chưa?  

             Trương Huyền khoát tay.  

             Danh sư phải có tôn nghiêm của danh sư, mặc kệ người tới là ai, cho dù là Trầm Truy bệ hạ_ quốc vương của Thiên Huyền đi nữa thì chỉ cần hắn không đồng ý, không ai có thể bước vào được!  

             –Vâng ạ!  

             Tôn Cường liên tục gật đầu.  

             –Đi thôi!  

             Nếu đợi không được, vậy thì hắn sẽ ra ngoài tìm cơ hội. Hết hôm nay thì chỉ còn lại mười ba ngày nữa là khảo hạch tân sinh rồi, dược liệu thì chín ngày nữa sẽ đến, thời gian không đợi người.  

             Trên đường người người tấp nập, thời tiết đang là cuối thu nên chiều tối thi thoảng sẽ có vài cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh.  

             –Trong số những người ngươ biết thì ai là người có tiền nhất?  

             Đi được vài bước thì Trương Huyền quay đầu lại, hỏi.  

             –Hồi bẩm lão gia, đương nhiên người đó chính là ông chủ của Thiên Vũ thương thành _ đại nhân Lăng Thiên Vũ. Ngài ấy có phú khả địch quốc, thực sự chính là siêu cấp phú hào đấy ạ!   

             Trong ánh mắt Tôn Cường lộ ra sự sùng bái.  

             –Ông chủ của Thiên Vũ thương thành à? Siêu cấp phú hào lận à?  

             Hai mắt Trương Huyền sáng lên:   

             –Chính là hắn!  

             Mục đích của việc ngụy trang danh sư mục là vì để nhanh chóng kiếm tiền nên hắn phải nhanh chóng tìm miếng thịt béo chứ.  

             –Hắn ta đang ở đâu?  

             Đã có quyết định trong lòng nên Trương Huyền dứt khoát hỏi.  

             –Bẩm báo lão gia, trong khoảng thời gian gần đây, Lăng đại nhân đều đi tới chỗ Thiên Vũ thương thành. Ngài có muốn quá đó thử một chút không ạ?  

             Tôn Cường có chút nghi hoặc mở miệng hỏi.  

             –Được, chúng ta đi qua đó xem một chút!  

             Trương Huyền gật gật đầu rồi vung tay lên, hai người bọn họ nhanh chóng đi tới chỗ Thiên Vũ thương thành.

Advertisement
';
Advertisement