Xem ra vị Lăng Thiên Vũ này đã biết lão gia nhà mình là Danh sư, vì vậy mới chạy tới đây.
Nhờ đó, địa vị của mình cũng được tăng lên!
Điều này cũng đúng thôi! Dù nói thế nào, mình cũng là Danh sư quản gia, đến tể tướng của Vương quốc cũng muốn nịnh bợ. Lăng Thiên Vũ dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là thương nhân thôi, có gì phải sợ?
Nghĩ tới đây, sợ hãi trong lòng Tôn Cường biến mất hoàn toàn. Hắn lập tức thẳng người, thái độ cao cao tại thượng, nói:
- Thật không tiện, lão gia nhà ta đã đi ngủ. Lão gia vừa mới bàn giao, bất kể là ai cũng không gặp. Thật ngại quá, Lăng đại nhân có lẽ đã uổng công đi một chuyến rồi!
Sảng khoái!
Quả thực quá thoải mái!
Trước đây lúc nói chuyện với Lăng đại nhân, hắn đều phải khép nép, không dám phí lời, khi nào dám từ chối ngay mặt như bây giờ? Còn nói quang minh chính đại, lẽ thẳng khí hùng như vậy?
- Ngủ? - Khóe miệng Lăng Thiên Vũ méo xẹo.
Đối phương vừa rời đi, bản thân liền đuổi tới, trước sau chỉ cách biệt không quá năm, ba phút đồng hồ. Đã đi ngủ... ngươi lừa gạt ai?
Xem ra là do bản thân thực sự đắc tội vị Danh sư này, khiến hắn tức giận rồi!
Đắc tội Danh sư... Đừng nói hắn chỉ là một thương nhân, coi như là Thẩm Truy bệ hạ, quốc vương Thiên Huyền Vương quốc, e rằng đều không thể gánh chịu nổi.
Hơn nữa, vợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong. Vị Danh sư này vừa nhìn đã nói ra bệnh trạng, khẳng định có biện pháp cứu chữa. Vì vậy, bất luận thế nào, hắn cũng không thể từ bỏ.
Nghĩ tới đây, Lăng Thiên Vũ càng cẩn thận khúm núm:
- Vừa nãy là do hạ nhân của ta không đúng, đã làm Tôn huynh bị thương. đây là một số loại thuốc, tôi không có ý gì, tôi chỉ hy vọng rằng Brother Sun có thể giúp tôi chuyển tải yêu cầu của tôi ... Đây là một ít thuốc có hiệu quả rất cao trong việc chữa lành các thương tích và thứ này. Ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là làm phiền Tôn huynh giúp đỡ thông báo lão nhân gia một tiếng...
Nói rồi, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc, cùng một tờ kim phiếu đưa cho Tôn Cường.
Tôn Cường vẫn chưa nhận ngay, vừa cúi đầu liếc mắt nhìn, con ngươi liền co rút lại.
Làm một cái thương nhân, mỗi ngày tại cửa hàng loanh quanh, hắn cũng là người có nhãn lực, đồ vật trong bình ngọc gọi là “Bổ Thương đan”. Đây thực sự là thánh dược chữa thương, là bảo bối chỉ có chân chính luyện đan sư của Luyện đan sư công hội mới có thể luyện chế đưcọ. Mỗi một viên đều có giá trị hơn vạn kim tệ.
Đối phương đưa hẳn một bình...
Mấu chốt nhất chính là... kim phiếu trong tay đối phương! Mỗi một tấm đều có mệnh giá là năm ngàn. Một chồng có tới hai mươi, ba mươi tờ. Nói cách khác, chỉ vì nhờ mình thông báo một tiếng, hắn liền lấy ra ít nhất mười vạn kim tệ!
Mẹ nó!
Có cần bạo tay như vậy hay không?
Bất quá, tuy rằng chấn động, nhưng hắn cũng biết. Thái độ cùng số tiền này của đối phương, đều bắt nguồn từ sự kính sợ của đối phương với lão gia, không liên quan đến hắn. Nếu như bản thân có tâm tư riêng, khiến lão gia không cao hứng, tất cả đều sẽ biến thành bọt nước.
Nghĩ tới đây, hắn cắn răng một cái:
- Thật không tiện, kính xin Lăng đại nhân tự trọng! Lão gia tự mình bàn giao, không gặp bất kỳ ai. Ta cũng không có cách nào. Nếu đại nhân thật sự muốn vào trong, ta nghĩ hay là để ngày mai đi!
nén trong lòng nhỏ máu, hắn vẫy tay một cái, tựa như khinh thường tiền tài trong tay đối phương, coi như gió thoảng mây bay!
Hết cách rồi. Bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là Danh sư quản gia, địa vị cũng là nước lên thì thuyền lên. Vì vậy, hắn cũng cần học cách tỏ ra cao quý.
Đó chỉ là một chút tiền lẻ, cùng một ít đan dược mà thôi, như vậy đã bị mua chuộc, sau này còn ai coi trọng mình?
- Ngày mai? - Sắc mặt Lăng Thiên Vũ khó coi.
Vợ hắn có thể kiên trì qua đêm nay hay không đều không chắc chắn. Thật sự phải chờ tới ngày mai, sợ rằng cũng chỉ còn sót lại một bộ thi thể.
- Kính xin Tôn huynh hỗ trợ. Ta thực sự có việc gấp cần gặp lão gia nhà các ngươi.
Lần thứ hai lấy ra một tờ kim phiếu đưa tới, Lăng Thiên Vũ thành khẩn.
- Thật không tiện, ta thực sự không có cách nào!
Thấy đối phương càng đưa càng nhiều, Tôn Cường cảm thấy sắp không đối phó được nữa. Hắn khoát tay chặn đối phương lại, xoay người đi vào trong:
- Đóng cửa!
Nói xong liền quay người đi vào.
Kẹt kẹt!
Cánh cửa đóng lại.
- Tôn huynh...
Lăng Thiên Vũ vội vàng la lên. Mặc dù bản thân đã đạt đến võ giả tầng bảy Thông Huyền cảnht,rong khi đó mấy tên hộ vệ này chỉ là Bì Cốt cảnh, cách biệt rất xa, nhưng hắn vẫn không dám tiến về phía trước nửa bước.
- Lăng huynh... - Trình Viễn đại sư ở phía sau không nhịn được nhìn sang.
- Chuyện này, tất cả đều tại ta! Vừa nãy nếu có thể giữ chân Danh sư đại nhân, cũng không đến nông nỗi này!
Đối phương trực tiếp đóng cửa, cự tuyệt hắn ở ngoài. Lăng Thiên Vũ cũng không tức giận, mà chỉ lắc đầu thở dài.
Muốn trách thì trách bản thân, lúc đó đã tỏ ra nghi ngờ, muốn nghiệm chứng một lần, khiến Danh sư khó chịu trong lòng. Xuất hiện kết quả như thế này, cũng là tự mình gieo gió gặt bão.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? - Trình Viễn đại sư không nhịn được nói.
- Chờ! Coi như chờ một đêm, ta cũng muốn chờ! Cơ hội đã bỏ qua một lần, ta không muốn bỏ qua lần thứ hai!
Con mắt Lăng Thiên Vũ lộ ra ánh sáng kiên định.
Chính là nhờ sự kiên định này mới giúp hắn từ một tiểu tử nghèo không có tiếng tăm gì, trở thành đại phú hào một phương. Hơn nữa, nếu như có thể cứu vợ hắn, đừng nói chờ một đêm, coi như chờ thêm ba ngày thì có sao!
Đừng nói chỉ là để mình chờ, dù là Thẩm Truy bệ hạ bị cự tuyệt ở ngoài cửa, cũng chắc chắn sẽ không nhiều lời.
Danh sư có năng lực này, cũng có thân phận này…
- Ta thật sự nhốt hắn ở ngoài cửa? - Đi vào trong sân, Tôn Cường vẫn cảm thấy giống như một giấc mộng, toàn thân lâng lâng.
Người ngoài cửa là ai?
Lăng Thiên Vũ!
Dù cho hắn không phải là người giàu có nhất Thiên Huyền Vương thành thì cũng là ngàn tỉ phú hào chân chính!
Người như thế, coi như tể tướng, nhất phẩm quan lớn, đều muốn vội vàng ra nghênh tiếp, không dám thất lễ. Vậy mà bản thân lại có thể để hắn chờ ở ngoài cửa... Ngẫm lại đều khó mà tin nổi.
Nhưng dù là như vậy, đối phương cũng không dám tỏ ra không hài lòng một chút nào.
Đến người như vậy đều có thể giữ ở ngoài cửa, chẳng phải nói, địa vị của Tôn Cường hắn sẽ càng ngày càng cao, trở thành danh nhân Thiên Huyền Vương quốc?
Xem ra bỏ qua cửa hàng, trực tiếp chạy tới làm quản gia, tuyệt đối là sự tình sáng suốt nhất hắn đã làm trong cuộc đời này làm.
- Đây mới là... Chân chính danh sư!
Cho tới giờ phút này, hắn mới thực sự gạt bỏ mọi nghi ngờ trong nội tâm.
Trước đó, đối phương nói mình là danh sư, kỳ thực hắn vẫn còn hơi không tin tưởng. Hiện tại nhìn thấy Lăng đại nhân đều cung kính như thế, hắn mới hiểu, chỉ có chân chính Danh sư, mới có sự quyết đoán và thủ đoạn này.
Ngươi không phải kiêu ngạo sao?
Lại kiêu ngạo thì thế nào?
Ở trước mặt Danh sư, hết thảy đều là cặn bã.
- Đi tìm lão gia!
Âm thầm đắc ý một trận, Tôn Cường đi đến đại sảnh, quả nhiên thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng. Lão gia vẫn chưa nghỉ ngơi, yên lặng ngồi đó.
- Lão gia, Lăng Thiên Vũ đến rồi. - Tiến về phía trước hai bước, Tôn Cường cung kính chắp tay.
- Ừm! - Trương Huyền gật đầu đáp một tiếng, cùng không để ý tới.
- Hắn muốn...gặp ngươi... - Do dự một chút, Tôn Cường không nhịn được nói.
- Trước tiên cứ để hắn chờ thêm một đêm rồi tính sau. Nếu hắn không chờ được, ngươi hãy nói cho hắn biết, từ giờ không cần tiếp tục đến nữa.
Trương Huyền lạnh nhạt nói.
Thông qua chạm vào sư tử đá lần đó, hắn đã biết vật này cũng không phải là Đề Nam Thanh Ngọc, dĩ nhiên cũng đã biết sự nguy hiểm của nó.
Thiên Đạo thư viện tuy rằng không đưa ra phương pháp trị liệu, nhưng lại miêu tả tỉ mỉ các triệu chứng mà một người bình thường phải đối mặt khi sức sống của họ bị Huyết Ngọc hấp thụ. Trong thời gian này, vợ hắn vẫn được an toàn. Vì vậy, cứ để đối phương chờ ở bên ngoài đi.
Có vị ngàn tỉ phú hào này canh giữ ở bên ngoài, chắc hẳn tiếng tăm của bản thân sẽ nhanh chóng vang xa.
Trong vòng chín ngày mà muốn kiếm lấy hơn hai ngàn vạn, đó là chuyện bắt buộc.
- Ân! - Tôn Cường gật đầu, lui ra ngoài.