Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (Bản dịch chuẩn)

- Các ngươi nghe nói gì không? Lần trước Lăng đại nhân tìm lão gia nhà chúng ta xem bệnh, vừa ra tay liền là một trăm vạn kim tệ, thực sự là hào phóng! - Nhưng vào lúc này, trong viện vang lên giọng nói cố ý đè thấp âm thanh.   

             Đây hẳn là những hộ vệ gác cổng thấy lão gia rời đi bèn nhỏ giọng thảo luận.   

             - Một trăm vạn? Thật hay giả? - Một tên hộ vệ rõ ràng không tin.  

             - Đương nhiên là thật a! Ta tận mắt nhìn thấy, chính xác trăm phần trăm! Một trăm vạn kim tệ, đối với chúng ta tới nói, là con số trên trời. Nhưng đối với lão gia là Danh sư mà nói, không đáng kể chút nào. Ta nghe Tôn ca nói, lão gia đồng ý nhận, chỉ vì để cho đối phương an lòng, không muốn để cho người khác nợ hắn ân tình. – Hộ vệ thứ nhất cười nói.   

             Ngươi nói như vậy, ta cũng vừa nghĩ tới chuyện này. Lúc trước Lăng đại nhân quỳ ở đây một đêm, lão gia cũng không để ý tới. Là do hắn biếu Tôn ca nhét không ít tiền, mà Tôn ca tâm tính hiền lành, bèn giúp đỡ nói hết lời với lão gia, bấy giờ mới được đi vào... - Thứ hai hộ vệ cảm khái.   

             Hai người âm thanh tuy rằng rất nhỏ, nhưng chỉ cách một cánh cửa, dù Đỗ Viễn thực lực thấp, nghe không rõ ràng, nhưng Đỗ Mạc Hiên lại nghe nhất thanh nhị sở.   

             - Viễn nhi, ngươi đừng quỳ nữa! Bây giờ hãy trở lại gia tộc, đem tích trữ những năm này của ta mang tới đây… - Mắt Đỗ Mạc Hiên sáng lên.   

             Kinh nghiệm giang hồ của hắn phong phú, nhưng đều ở luận võ, chiến đấu, tranh luận tri thức. Về phương diện hối lộ, đưa tiền, hắn liền không thể sánh được với thương nhân rồi. Trước đó căn bản hắn không hề nghĩ tới việc đút tiền, nghe được đối thoại vừa rồi, nhất thời hiểu ra.   

             Đúng vậy! Danh sư có tự tin về thân phận của mình nên không cần tiền, nhưng quản gia cần a!   

             Phủ đệ, người hầu, ăn uống, nơi nào không cần dùng đến tiền?  

             Tìm người khám bệnh đều cần trả tiền, nếu bản thân tay không mà đến, đối phương có thể gặp mới là lạ!  

             - Vâng! - Đỗ Viễn không hiểu lý do, nhưng nghe được phụ thân bàn giao, lập tức đứng dậy.  

             - Ta nghe nói Tôn ca bởi vậy còn bị lão gia mắng cho một trận. Hình như Lăng đại nhân trước đó đã nghi ngờ thân phận Danh sư của lão sư, đắc tội người. Tôn nghiêm của Danh sư không thể nhục! Một trăm vạn kim tệ liền muốn đến cầu xin, uy nghiêm vứt đi đâu? Lão gia đã nói chỉ có lần này, lần sau không thể như vậy nữa! Nói thật, một trăm vạn tại trong mắt chúng ta là trời, đối với lão gia đến tư cách cầu xin đều không có! - Hộ vệ thứ nhất nói tiếp.  

             - Đúng đấy! Vừa nãy, lúc đi qua tiền viện, ta nghe người ta nghị luận chuyện này, còn tưởng rằng là giả... – Người sau nói tiếp.   

             Bên ngoài.   

             - Khoan đã! - Đỗ Viễn còn chưa rời đi, liền nghe đến âm thanh của cha tiếp tục vang lên:   

             - Ngươi trở lại bán tất cả đan dược quý giá ta đã mua vài ngày trước đó đi. Cả da man thú ta tích lũy cũng bán đi, rồi đem tất cả tiền tới đây...  

             - Cha... - Đỗ Viễn sững sờ.   

             Cha làm sao vậy?   

             Hết gom tiền, lại bán đồ vật?  

             - Phí lời! Đương nhiên là thật rồi! Ta đã hỏi riêng Tôn ca. Hắn nói lúc trước Lăng đại nhân đưa một trăm vạn, lão gia không hề liếc mắt nhìn. Sở dĩ xuất thủ cứu trị, chủ yếu là bởi vì thê tử Lăng đại nhân sắp chết rồi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Nếu như người đến đây cầu hắn, vẫn nhảy nhót tưng bừng, thân thể hoàn hảo, thậm chí còn có thể đánh ra võ kỹ, chắc chắn hắn sẽ không để ý tới... - Âm thanh của hộ vệ đầu tiên tiếp tục truyền đến.   

             - A? - Đỗ Mạc Hiên lung lay sắp đổ. Hắn cắn răng một cái, tiếp tục dặn dò Đỗ Viễn:   

             - Đi đem thanh kiếm kia của ta cũng bán nốt, còn nữa... không phải Tam trưởng lão vẫn rất muốn lấy được mấy sản nghiệp ta đang khống chế sao? Ngươi đi nói với hắn, chỉ cần trả tiền, tất cả những sản nghiệp này đều là của hắn!  

             - Cha...  

             Đây là những tài sản quan trọng nhất của cha ở gia tộc. Một khi bán sạch, sau này làm sao bây giờ?  

             Đỗ Viễn bối rối.   

             - Còn không đi mau! - Đỗ Mạc Hiên thúc giục.   

             Thấy khuôn mặt nghiêm khắc của phụ thân, Đỗ Viễn không dám cãi lại, xoay người rời đi.   

             - Võ kỹ đều có thể đánh, nói rõ thân thể không thành vấn đề. Người như thế còn dám nghi vấn Danh sư, thực sự là đầu óc có vấn đề! - Hộ vệ thứ hai bĩu môi:   

             - Lão gia tuy không quan tâm đến tiền, nhưng một xu đều không đem đến, vắt chày ra nước mà muốn lão gia hỗ trợ chỉ điểm, tiêu hao tâm thầ? Chuyện này không phải nằm mơ sao? - Hộ vệ này nói tiếp.   

             Đỗ Mạc Hiên cắn răng một cái:   

             - Còn có tích trữ của mẹ ngươi, tất cả đều đem tới cho ta...  

             - ... - Đỗ Viễn lảo đảo, suýt chút nữa khóc.  

             Nhìn dáng dấp này, thần trí cha đã không rõ ràng, triệt để phát điên rồi.   

             …  

             Hai tên hộ vệ tán gẫu, chính là do Trương Huyền sai bảo.   

             Không nhắc nhở đối phương một chút, phải đợi tới khi nào bọn hắn mới đưa tiền?   

             Dù thế nào, đây đều là những lời nói của các vệ sĩ, không liên quan gì đến hắn cả. Mà họ cũng không dám buộc tội đòi hối lộ cho một vị Danh sư.   

             - Không hổ là lão gia! Đem người đi bán, còn khiến đối phương ngoan ngoãn kiếm tiền cho hắn... - Nghe lời dặn dò của lão gia, Tôn Cường á khẩu rồi!  

             Thực ra là, lão gia chỉ điểm cho đối phương, xuất phát từ cảm kích, đối phương khẳng định cũng sẽ cảm tạ một khoản thù lao. Nhưng số tiền nhiều là ít bản thân không quyết định được. Sau khi nghe hai tên hộ vệ trò chuyện, kẻ nào còn dám keo kiệt?  

             Không tổn thương uy danh, còn có thể kiếm lời càng nhiều tiền, lão gia thực sự là chơi đùa người ta chết không đền mạng a... Quá đáng sợ!  

             Ban đầu hắn và những người khác đều nghĩ rằng lão gia coi tiền tài như cỏ rác. ây giờ nhìn lại... Danh sư cũng là người, cũng phải dùng tiền a...   

             Sau khi rời khỏi phủ đệ, Trương Huyền tìm một góc phố yên lặng không người, rửa sạch ngụy trang trên mặt.   

             Ngụy trang hơn một ngày khiến hắn chết mệt.  

             - Thêm một ngày nữa, chắc là công hội sẽ chuẩn bị xong Ôn Mạch đan, Dưỡng Thể dịch. Trước tiên mang đến cho Vương Dĩnh, Lưu Dương mấy người sử dụng!  

             Hắn ở đây ngụy trang Danh sư, kiếm tiền, mục đích chính là vì mấy thứ này. Phá Âm đan cùng Cự Tê thú huyết dịch tạm thời chưa có được, nhưng hai thứ này chắc là rất đơn giản.   

             Đi tới công hội, quả nhiên hai thứ này đã được chuẩn bị thỏa đáng. Còn lại hai thứ kia, Âu Dương hội trưởng đã gửi đơn xin, bên trên đang thu gom từ các công hội khác.   

             Luyện đan sư công hội trải rộng khắp các đại vương quốc. Một chút đan dược, bảo vật, Thiên Huyền Vương quốc không, không có nghĩa là những vương quốc khác cũng không. Chỉ cần gửi đơn xin, tổng bộ sẽ điều chuyển từ các Vương quốc nắm giữ gần đó. Như vậy, tốc độ có thể nhanh hơn một ít. Bằng không, đưa từ tổng bộ tới đây, không biết khoảng cách bao xa. Mười ngày ngắn ngủi sao có khả năng tới nơi!   

             Trước tiên hắn thanh toán một trăm vạn kim tệ coi như tiền thế chấp, sau đó thuận lợi lấy được hai thứ đồ này.   

             - Đúng rồi, Âu Dương hội trưởng! Nơi này của các ngươi có Sinh Tức đan không? Làm phiền ngươi cũng đem đến đây cho ta một ít!  

             Cất hai loại này vào trữ vật giới chỉ, Trương Huyền hỏi tiếp.   

             Sinh Tức đan có sự giúp đỡ cực lớn đối với võ giả tầng một Tụ Tức cảnh. Để mấy người Vương Dĩnh dùng, có lẽ có thể để tốc độ tu luyện tăng nhanh không ít.   

             - Đan dược này bình thường ta cũng luyện chế, hiện tại còn thừa không ít, có thể trực tiếp đưa cho ngươi! - Âu Dương hội trưởng cười cười, lấy hai cái bình ngọc đưa tới.   

             Tiếp nhận bình ngọc, nhìn thấy bên trong có tới mấy chục viên, Trương Huyền biết đối phương đang lấy lòng mình, cũng không tiện từ chối, bèn gật đầu cất đi.   

             Tuy rằng phẩm chất của Sinh Tức đan không cao, nhưng cũng là thật nhất phẩm đan dược. Mỗi một viên đều đáng giá vạn kim tệ! Một lần cho mấy chục viên, vị Âu Dương hội trưởng này thật hào phóng!

Advertisement
';
Advertisement