Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (Bản dịch chuẩn)

Tiền thân có thể khi tuổi còn trẻ đã tu luyện tới Chân Khí cảnh cũng đã tiêu hao tất cả tinh lực của hắn. Còn thương pháp, ngay cả sờ cũng không sờ qua.  

             Còn Trương Huyền là một người địa cầu chính thống, đương nhiên chưa từng chạm qua dù chỉ một lần.  

             - Chưa bao giờ học qua?  

             Vương Sùng sững sờ.  

             Không học, vậy thảo luận thương pháp cái gì cơ chứ?  

             Vẻ mặt Âu Dương Thành ở bên cạnh cũng rất là quái lạ.  

             Hắn nghe Trương Huyền nói muốn học tập thương pháp lại còn tưởng rằng đối phương có cơ sở nhất định. Cho nên hắn mới cố ý nói thảo luận, mà không phải là học tập, để cho đối phương có chút mặt mũi, không ngờ... lại chưa từng học qua!  

             Lần này thì xấu hổ rồi!  

             Nếu sớm biết chưa từng học qua, tùy tiện tìm một lão sư thương pháp là được, còn cần phải chạy tới làm phiền lão hữu hắn hay sao?  

             - Là như vậy, ta có một học sinh muốn học tập thương pháp, ta nghĩ hiện tại có thể học tập một ít, sau khi trở về lại dạy hắn...  

             Thấy mấy người nhìn mình, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là nói ra mục đích của mình.  

             - Hiện tại mới đi học tập? Dạy người khác?  

             Vương Sùng lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngất đi.  

             Đùa gì vậy chứ?  

             Côn tháng, đao năm, thương cả đời!  

             Không ít người từ lúc tuổi trẻ đã bắt đầu luyện tập thương, cả đời cũng không bước vào cánh cửa được. Mà ngươi thì tốt, cái gì cũng chưa học mà còn định truyền thụ cho học sinh...  

             Là lá gan quá lớn, hay là ngươi cho rằng luyện tập thương pháp quá đơn giản?  

             Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Sùng trầm xuống, ấn tượng tốt đối với Trương Huyền trong nháy mắt đã tan biến.  

             Cả đời hắn luyện tập thương pháp, đã đem thương là tính mạng. Thứ hắn không thích nhất chính là người khác xem thường, tên này thì hay rồi, một người không học mà đã muốn lừa gạt học sinh... Quả thực chính là sỉ nhục đối với thương vậy!  

             Nếu không phải tôn trọng thân phận luyện đan sư nhất tinh của đối phương, lại thêm mặt mũi của lão hữu Âu Dương Thành thì sợ rằng hắn đã sớm đuổi ra ngoài rồi.  

             Cố nén lửa giận, hắn nói:  

             - Thương pháp rất khó luyện tập, cũng rất khó học tập, trong thời gian ngắn muốn có được thành tựu, hầu như là không thể. Ngay cả bản mình cũng không biết mà đã đi truyền thụ cho người khác, chỉ sợ sẽ dạy hư học sinh a!  

             Trong giọng nói đã có chút không dễ nghe.  

             - Cái này...  

             Nhìn thấy đối phương không vui vẻ, Trương Huyền biết chuyện học tập thương pháp từ đối phương đã không thành hiện thực, hắn chần chờ một chút, nói:  

             - Như vậy đi, ở chỗ Vương huynh có một ít thư tịch liên quan tới thương pháp, có thể cho ta mượn nhìn một chút hay không?  

             - Đọc sách?  

             Vương Sùng cau mày.  

             Thương pháp là võ kỹ, là đủ loại chiêu số, thân pháp, cần phải truyền thừa chỉ điểm, nếu như đọc sách là có thể hiểu được, như vậy cũng không cần luyện cực khổ như thế.  

             Chỉ là, tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng khi thấy đối phương từ bỏ ý nghĩ trước đó, hắn thở phào nhẹ nhõm, nói:  

             - Cũng tốt, xem một thư tịch là sẽ biết mức độ, không đến mức lỗ mãng. Loại sách này ta có rất nhiều, nếu như muốn nhìn, ta có thể mang ngươi tới xem!  

             Là đại sư thương pháp, trong vương quốc có bao nhiêu thư tịch liên quan tới thương pháp, trên cơ bản đều bị hắn thu gom lại, chỉ cần thương pháp truyền thừa nhà bọn họ không bị tiết lộ ra ngoài, như vậy những tri thức cơ sở này, để nhìn một cái cũng không sao.  

             - Đa tạ!  

             Trương Huyền vội vàng gật đầu.  

             Thương pháp giống như công pháp, quả thực cần tôi luyện trong thời gian dài, bằng không không thể có thành tựu gì cả. Chỉ là, hắn lại không giống, chỉ cần có đầy đủ thư tịch là hắn có thể hình thành thương pháp càng lợi hại hơn, nếu muốn học tập cũng sẽ đơn giản hơn không ít.  

             - Đây là thư phòng của ta, bên trong bao gồm tất cả thư tịch có liên quan tới thương pháp trong Thiên Huyền quốc, cùng với bản đơn lẻ của một ít chiêu số!  

             Ba người đi tới thư phòng, Vương Sùng chỉ về phía trước, vẻ mặt tràn ngập tự kiêu.  

             Vì sưu tập những thư tịch này hắn đã đánh đổi không ít, kết quả cũng khiến cho thương pháp của hắn càng cao minh hơn, càng thêm lợi hại hơn.  

             Trương Huyền nhìn qua, có ròng rã bảy, tám cái giá sách xếp thành hàng, bên trên có đủ loại thư tịch, hầu như đều là liên quan tới thương pháp.  

             - Âu Dương, đã lâu ngươi không đến, chúng ta đi uống một chút đi!  

             Bởi vì biết rõ muốn đọc sách phải cần thời gian, Vương Sùng cũng không có dự định tiếp tục ở đây chờ đợi mà nói một câu, sau đó bắt chuyện với Âu Dương Thành.  

             - Được!  

             Hai người đi ra ngoài.  

             - Bắt đầu thôi!  

             Thấy bọn họ đã rời đi, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, hắn đi tới trước mặt giá sách, bắt đầu lật xem.  

             Soạt Soạt Soạt Soạt!  

             Tiếng lật sách lại vang lên, trong đầu hắn hình thành đủ loại thư tịch.  

             Những thư tịch này có một chút là cơ sở, cũng có một chút là một ít chiêu số thường dùng, còn có một chút là giới thiệu... Nói chung, đủ loại đều có, hầu như bao hàm tất cả tri thức của thương pháp.  

             Không hổ là đại sư thương pháp, điển tịch thật là phong phú.  

             Hắn liên tục lật xem, tất cả thư tịch rất nhanh đã được hình thành ở trong thư viện. Có bảy, tám giá sách xếp thành hàng, khoảng chừng mấy ngàn bản, sau nửa canh giờ, tất cả đã được lật hết.  

             Yên lặng đứng tại chỗ, Trương Huyền tiêu hóa thương pháp vừa mới xuất hiện ra ở trong đầu.  

             - Phương pháp tu luyện chính xác...  

             Tinh thần khẽ động, chỗ có liên quan tới tu luyện bí tịch thương pháp lập tức dẫn tin tức chính xác tụ tập tạo thành một quyển thư tịch hiện lên ở trước mắt của hắn.  

             Hắn mở ra rồi nhìn qua.  

             - Binh khí như cánh tay kéo dài, chỉ có luyện nó giống như trở thành cánh tay thì mới xem như là chân chính thành công, thương pháp cũng như vậy...  

             Thiên Đạo Đồ Thư Quán tập hợp nhiều thư tịch như vậy để hình thành bí tịch thương pháp, uyên bác tinh thâm, làm cho người ta có một loại cảm giác thông thoáng sáng sủa. Một mặt, vừa xem Trương Huyền vừa lấy tay làm thương chậm rãi vung tay.  

             Soạt Soạt Soạt!  

             Dưới chân khí phát động, trên đầu ngón tay của hắn thỉnh thoảng đâm ra khí mang sắc bén, trong nháy mắt, cả người giống như đã biến thành một thanh trường thương, lưng chống trời đất, bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm thủng bầu trời.  

             Thương được gọi là bách binh chi vương, muốn tu luyện thành công thì đầu tiên phải có khí thế và phong độ bễ nghễ thiên hạ đâm thủng bầu trời.  

             Loại khí thế này, nếu như không trải qua vô số mưa gió và thời gian dài ôn dưỡng thì rất khó hình thành!  

             Nếu như có người ở đây nhìn thấy Trương Huyền trong thời khắc này, tuyệt đối sẽ kinh ngạc mà la lên.  

             Bởi vì, không ngờ hắn lại có loại khí độ này, tuy rằng không nhìn ra được thương pháp này cao minh hay không. Thế nhưng chỉ bằng vào luồng khí thế này cũng đã có thể làm cho sự tự tin của không ít người tu luyện tan vỡ, trong nháy mắt đã bại trận.  

             Hoàn toàn chìm đắm ở bên trong thư tịch, Trương Huyền căn bản không biết những chuyện này, bàn tay hắn vẫn không ngừng khoa tay như cũ.  

             Vút vút vút vút!  

             Từng đạo từng đạo chân khí dọc theo ngón tay trào ra, rơi xuống trên mặt đất làm cho mặt đất xuất hiện từng cái từng cái hố nông to nhỏ không đều.  

             May mà hắn không dùng lực lượng, bằng không, thư phòng của Vương Sùng sẽ giống như của Lục Trầm đại sư, sẽ bị hắn triệt để gây họa.  

             Không biết qua bao lâu Trương Huyền mới ngừng lại, miệng phun ra một ngụm trọc khí, giống như một sợi tơ trắng lan tràn ra bên ngoài.  

             - Luyện thành rồi sao?  

             Ánh mắt hắn sáng lên.  

             Chỉ bằng vào chút thời gian này thì hắn biết, hắn đã tu luyện qua một lần nội dung thư tịch được thư viện hình thành.  

             - Vậy gọi là Thiên Đạo thương pháp đi!  

             Ầm!  

             Thư tịch khẽ rúng động một cái, bên trên xuất hiện tên... Thiên Đạo thương pháp!  

             - Chỉ tiếc, số lượng thư tịch quá ít, hơn nữa sai lầm quá nhiều, chỉ hình thành được một chiêu!  

             Vẻ mặt Trương Huyền vô cung tiếc nuối.  

             Những thư tịch này đều là thương thuật trụ cột nhất, Thiên Đạo Đồ Thư Quán tụ tập những điểm chính xác, hình thành một chiêu thương pháp.  

             - Không biết chiêu này có thể làm cho lực lượng của ta tăng thêm được bao nhiêu, có bao nhiêu uy lực nhỉ!  

             Tuy rằng chỉ là một chiêu, nhưng trải qua Thiên Đạo thần công, Thiên Đạo kim thân, hắn biết chắc chắn nó sẽ không đơn giản.  

             Một khi đánh ra, tuyệt đối có thể làm cho thực lực của hắn tăng lên một đoạn dài.  

             - Sau khi trở về truyền cho Trịnh Dương!  

             Hắn tới đây là để học tập thương pháp, truyền thụ cho Trịnh Dương, tuy rằng chỉ có một chiêu, thế nhưng cũng coi như không đi uổng chuyến này.  

             Có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần học sinh của hắn học được, nhất định thương pháp sẽ tiến nhanh, muốn đánh bại Mạc Hiểu kia chắc cũng không phải là việc khó gì.  

             Từ xuất pháp từ Thiên Đạo, chắc chắn là tinh phẩm, điểm ấy không thể nghi ngờ.  

             - Đi ra ngoài thôi!  

             Sau khi xem xong tất cả thư tịch, cũng đã có đồ vật mà mình muốn, Trương Huyền nhanh chân đi ra ngoài.

Advertisement
';
Advertisement