- Đọc sách? - Lục Trầm, Nguyên Ngữ liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.
Chúng ta muốn ngươi vẽ tranh, vẽ cái gì cũng được. Ngươi chỉ cần thể hiện ra thực lực chân chính là được...
Đọc sách?
Cùng vẽ tranh có quan hệ gì sao?
Bạch Tốn và Hoàng Ngữ đứng bên cạnh chuẩn bị tinh thần chiêm ngưỡng Trương Huyền đại triển thần uy cũng đều choáng váng.
Đến lúc vẽ tranh mới nghĩ đến đọc sách... Quá muộn để ôm chân Phật rồi đi!
Mấu chốt là... Đại ca, ngươi đều trình độ này rồi, đọc sách có tác dụng không?
- Đúng vậy! - Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt quái lạ, Trương Huyền lúng túng.
Hắn thực sự không còn cách nào.
Vẽ vời?
Hắn cũng muốn trở thành cao thủ, lần đầm cầm bút có thể vẽ ra cảnh giới thứ ba, cảnh giới thứ tư, đại triển thần uy, oai phong lẫm liệt.
Nhưng thực tế, hắn... đến cái bút lông đều không biết cầm, bút vẽ dùng như thế nào cũng không biết... Làm sao vẽ?
Thiên Đạo thư viện có thể nhìn ra tất cả thiếu sót, có thể phục chế hết thảy thư tịch để bản thân sử dụng, nhưng không thể để hắn trong nháy mắt biến thành thư họa đại sư chân chính. Trừ phi... Nhìn thấy đủ nhiều phương pháp vẽ tranh, hình thành đặc thù Thiên Đạo bí tịch!
Thư viện có thể trích xuất các phần chính xác của đồ vật, giúp hắn làm ít mà hiệu quả nhiều, vô cùng đơn giản... Nếu điều này thực sự hiệu quả, có lẽ hắn thật sự có thể biến thành cao thủ trong một thời gian ngắn.
- Ngươi muốn xem loại sách gì? Chẳng lẽ tiểu hữu... đạt đến bình cảnh trong thư họa?
Sau một lúc lâu, Lục Trầm đại sư không nhịn tò mò bèn được hỏi.
Thư họa cũng giống võ học, cũng sẽ xuất hiện bình cảnh. Rất nhiều người học tập mấy năm đã đạt đến tam cảnh, nhưng cũng có càng nhiều người phí cả một đời cũng không chạm đến cảnh giới đầu tiên.
Hắn thực sự không hiểu chuyện gì, cuối cùng nghĩ đến một khả năng. Có lẽ vị này đã đạt đến bình cảnh, muốn tìm kiếm đột phá.
Nếu không, vì sao đến lúc chuẩn bị vẽ tranh mới đi đọc sách?
Đọc và vẽ là hai vấn đề hoàn toàn không liên quan!
- Chuyện này… không phải! Là... là... Tâm cảnh của ta chưa đạt đến trình độ có thể tự do chuyển đổi. Mỗi lần trước khi vẽ tranh đều cần xem lượng lớn thư tịch mới có thể vẽ ra các tác phẩm có chất lượng cao!
Á khẩu một hồi, Trương Huyền mưới nghĩ ra một lý do.
Hắn không thể nói với bọn họ, từng này tuổi rồi vẫn chưa biết cách cầm bút vẽ tranh. Bây giờ muốn xem sách là để… học một chút...
Nếu hắn thật sự nói ra điều này, phỏng chừng đối phương sẽ coi hắn là bệnh thần kinh đánh chết tại chỗ.
Thư họa càng khó hơn võ học. Muốn đạt đến trình độ như Lục Trầm, Nguyên Ngữ, không nỗ lực mấy chục năm, lãng phí vô số tờ giấy, dùng hỏng bao nhiêu cây bút lông, sao có thể thành công? Muốn học vẽ bằng cách đọc qua một vài cuốn sách...
Không phải đang nằm mơ sao?
Ngay cả khi ngươi muốn nói dối, cũng phải nói đáng tin chút có được không...
- Một tác phẩm tốt có quan hệ chặt chẽ với tâm cảnh, vận may, kỳ ngộ... Ngươi còn trẻ như vậy, quả thực khó có thể vẽ ra một bức tranh đẹp nếu không điều chỉnh tốt tâm cảnh của mình. - Nguyên Ngữ đại sư gật đầu tán thành.
Lục Trầm đại sư cũng không phản đối.
Thư họa là nghệ thuật chứ không phải một kỹ thuật chiến đấu. Ngay cả khi điều kiện thể chất của một người không tốt, thì dường như sức mạnh của người đó cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Không điều chỉnh được tâm trạng, dù kỹ thuật vẽ tốt cũng chỉ là có hình không có thần, không được đánh giá là trân phẩm.
- Đây là thói quen của ta... Hả? – Trương Huyền còn muốn tiếp tục giải thích, không ngờ hai vị đại sư lại không hề phản bác. Trương Huyền sững sờ.
Tuy nhiên, hắn cũng lập tức bừng tỉnh.
Nghệ thuật không phân biệt thế giới.
Năm đó Vương Hi Chi, uống say mèm múa bút mà thành Lan Đình tự. Đến khi hắn tỉnh rượu, phát hiện không thể nào viết lại. Đây chính là trạng thái.
Tương tự như Nguyên Ngữ đại sư, tác phẩm hội họa lợi hại nhất chính là bộ Giang Điểu đồ. Nhưng để hắn vẽ lại một bộ như vậy là không có khả năng.
Bất kỳ người nào đều có tác phẩm đỉnh cao, liên quan đến rất nhiều phương diện. Hắn nói hiện tại không có tâm trạng, muốn điều chỉnh bằng cách đọc sách cũng hợp tình hợp lý.
- Lục Trầm, không phải thư phòng của ngươi có không ít sách hướng dẫn và bộ sưu tập thư họa sao? Sao không để Trương Huyền tiểu hữu vào đó một lát? Chúng ta ở chỗ này chờ hắn điều chỉnh tốt, sau đó sẽ thể hiện bản lĩnh cho chúng ta xem! - Nguyên Ngữ đại sư nói.
- Thư phòng của ta? - Lục Trầm méo miệng.
Lần trước cái tên này đột phá làm thư phòng hắn trở thành một đống bừa bộn, đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhưng mà, hắn cũng rất tò mò về trình độ hiện tại của đối phương nên đành gật đầu:
- Ân, A Thành, mang Trương tiểu hữu qua đó đi!
- Vậy thì đa tạ đại sư! - Thấy lừa gạt đi qua, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, đi theo quản gia Thành Bá đi thư phòng lần nữa.
Lần đầu tiên hắn đến đây, là để tìm bí tịch võ giả tầng sáu Ích Huyệt cảnh. Không nghĩ rằng lần này đến đây để đọc sách về thư họa.
…
Trong lúc Trương Huyền đi vào thư phòng, bầu không khí trong phòng tiếp khách có chút quái lạ.
- Đọc sách điều chỉnh tâm cảnh... Lục đại sư, tại sao ta chưa từng nghe tới tiền lệ như vậy? - Hoàng Ngữ mghi hoặc hỏi.
Là Danh sư học đồ, kiến thức của nàng rất phong phú, nhưng cũng chưa từng thấy việc quái dị như vậy.
- Sự cần thiết phải điều chỉnh trạng thái tâm trí của mỗi người là khác nhau. Điều này rất khó nói. - Lục Trầm không trả lời, Nguyên Ngữ đại sư trầm tư một chút mở miệng:
- Kỳ thực, chuyện này giống như thói quen vậy. Trước đây có một vị cường giả, trước khi nổi tiếng là một người bán củi...
- Ta biết! Đại sư đang nói đến Lộc Sài lão nhân phải không? - Bạch Tốn nói.
Lộc Sài lão nhân tên thật là Lộc Xuyên, bởi vì trước khi nổi danh sống nhờ bán củi, nên được người ta gọi là Lộc Sài.
Thực lực của hắn đạt đến Thông Huyền cảnh đỉnh phong, toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc khó gặp đối thủ, tên nổi như cồn.
Đi lên từ một người bán củi bình thường, đến khi trở thàcnh đại cao thủ của Vương quốc, Lộc Sài lão nhân luôn luôn dốc lòng, khích lệ người trẻ tuổi. Không ít người đều biết sự tích của hắn.
- Không sai! Chính là Lộc Sài lão nhân. Các ngươi biết con đường thành danh của hắn ngoằn ngoèo, tu luyện khắc khổ. Nhưng lại không biết, trước khi chiến đấu với người khác, hắn cũng phải điều chỉnh tâm cảnh. Mà phương pháp điều chỉnh chính là bổ củi. Hắn thường tự nhốt mình ở trong phòng, bổ củi một ngày, nhờ đó làm cho tâm cảnh, trạng thái hoàn toàn đạt đến đỉnh phong.
- Nguyên huynh vừa nói như vậy ta cũng nghĩ tới, trăm năm trước cao thủ nổi danh, “Nhất Kiếm Bình Giang”, độc hành kiếm khách Ngô Giang Bình, trước khi thành là một thợ dệt tre. Trước mỗi trận chiến, hắn sẽ điều chỉnh trạng thái tâm trí của mình bằng việc đan tre, đạt thực lực Thông Huyền, người người kính sợ! - Lục Trầm đại sư nói.
- Đúng vậy! Loại ví dụ này có rất nhiều. Trương Huyền tiểu hữu cần đọc sách để điều chỉnh tâm cảnh cũng không phải điều kỳ quái. Chỉ là... - Nguyên Ngữ nói đến đây bỗng ngừng lại.
- Nguyên huynh có chuyện cứ nói, đừng ngại! - Lục Trầm cười nhìn sang.
- Vừa nãy thời điểm ngươi vẽ tranh, ta đã để ý hắn, cũng cố ý đưa ra câu hỏi cho Hoàng Ngữ và Bạch Tốn, phát hiện... Hắn có vẻ ngơ ngác như thể hoàn toàn không biết gì về thư họa. Thậm chí... cái gì đều không nhìn ra! - Nhớ tới chuyện vừa rồi, Nguyên Ngữ lắc đầu một cái:
- Trước đây Lục lão đệ nói hắn đều có thể nhận ra “Hạ Thu đồ” cùng “Xích Hùng Khiếu Thiên” của ngươi, vì vậy không nên vẻ mặt đó a!
Nguyên Ngữ đại sư là thầy thuốc, am hiểu quan sát tỉ mỉ. Lúc Trương Huyền thấy Lục Trầm đại sư vẽ tranh không hề che giấu vẻ khiếp sợ, nên bị hắn phát hiện rõ rõ ràng ràng.
- Không hiểu? Không thể nào! - Lục Trầm đại sư không không sắc sảo và chu đáo như vậy, cảm thấy hơi khó tin.
Trương Huyền vừa tiến vào tiểu viện của hắn liền nhìn ra bố trí của hắn như một bức tranh. Sau đó lại xé tờ giấy phía trên Hạ Thu đồ, chỉ ra bức tranh ẩn dấu thực sự. Hơn nữa, hắn còn vạch ra sai lầm bên trong Xích Hùng Khiếu Thiên đồ...
Với đôi mắt sắc sảo như vậy, làm thế nào anh ta có thể không biết gì về thư họa?
- Chỉ là cảm giác của ta. Cũng có thể là ta nhìn lầm... - Nguyên Ngữ đại sư lắc đầu.
Hắn cũng vô cùng tò mò về Trương Huyền.
Chưa gặp mặt, Lục Trầm đại sư đã ca ngợi hắn là người hiếm thấy, khiến hắn nổi lên lòng hiếu kỳ. Nhưng sau khi thấy tận mắt, nói thật, hắn có chút thất vọng.
Thư họa đại sư đều có khí chất đặc biệt, nhưng hắn không hề thấy khí chất này trên người Trương Huyền. Đã thế, thời điểm đàm luận lại đầy do dự, ngập ngừng ấp úng, khiến người sinh ra hoài nghi. Nếu không phải nể mặt lão hữu, e rằng hắn đã hỏi dò Trương Huyền từ lâu.
Nếu hắn thật sự có năng lực lĩnh ngộ thư họa không kém gì bọn họ, thì đã không có biểu hiện như vậy.
- Lẽ nào... cái gì hắn cũng không biết? Thực ra tất cả chỉ là ra vẻ?
Một ý nghĩ đột nhiên xông ra, Nguyên Ngữ đại sư nhíu mày.
Nếu đó là sự thật, thì mọi thứ khác có ý nghĩa.
Chính vì hắn ta không biết gì về thư họa nên đã tìm cách từ chối vẽ tranh và nói dối rằng hắn cần đọc sách để thay đổi trạng thái của mình.
Bởi vì đối với tác phẩm hội họa một chữ cũng không biết, nên khi nhìn thấy Lục Trầm vẽ tranh, hắn mới ngơ ngác như vậy, thậm chí không bằng cả Hoàng Ngữ và Bạch Tốn.
Cũng đúng! Một người không đến hai mươi tuổi, cho dù hiểu về thư họa cũng có thể đạt đến trình độ nào?
Có lẽ hắn ta đã điều tra về bức tranh của lão hữu, sau đó cố ý chỉ ra điều đó, trên thực tế lại là một kẻ lừa gạt!
Nếu thực sự như vậy, cần phải nhắc nhở lão hữu cẩn thận rồi! Một lúc nữa phải cố gắng nhắc nhở hắn một câu mới được!
- Nguyên huynh, không phải buổi chiều ngươi muốn đi bái phỏng người nào sao? Cứ chờ như vậy, không sợ làm lỡ sao?
Đang không biết làm thế nào để mở miệng, Nguyên Ngữ đại sư bỗng nghe thấy thanh âm của Lục Trầm đại sư.
- À! Ta nghe nói có một vị Danh sư tên là Dương Huyền mới đến Vương thành. Người này đã giải quyết vấn đề trên người thê tử Lăng Thiên Vũ cùng với Đỗ Mạc Hiên, thủ đoạn không tầm thường. Vì thế ta muốn đến xem thử! - Nguyên Ngữ đại sư gật đầu.
Thê tử của Lăng Thiên Vũ và Đỗ Mạc Hiên đều là bệnh nhân của hắn. Hắn đã tìm mọi cách để chữa trị cho đối phương nhưng đều không thành công. Vậy mà vị Dương Huyền danh sư này có thể giải quyết tất cả trong một khoảng thời gian ngắn. Làm y đạo đại sư, dĩ nhiên hắn muốn đi bái phỏng một lần, hy vọng có thể đạt được chỉ điểm, để tiến xa hơn trên con đường y đạo.
- Danh sư? - Lục Trầm đại sư thể tin được.
Hắn ít giao tiếp với bên ngoài, vì vậy không hề nghe được danh tiếng của Dương Huyền danh chấn Vương thành.
- Đúng vậy! Hay là buổi chiều chúng ta cùng đi bái phỏng đi! Ta biết tại thư họa phương diện, ngươi luôn mong muốn đột phá đến cảnh giới thứ tư, nhưng vẫn chưa thành công. Có lẽ sau khi nhận được sự chỉ điểm của Danh sư, ngươi sẽ có cơ hội đột phá! - Nguyên Ngữ đại sư cười nói.
- Được! Cứ quyết định như vậy đi! Sau khi sát hạch xong bọn họ, chúng ta liền đi! - Lục Trầm đại sư hưng phấn vội vàng gật đầu.
…
Trong lúc Trương Huyền đi tới phủ đệ của Lục Trầm đại sư để sát hạch Hoàng Ngữ và Bạch Tốn, trong lớp bỗng xuất hiện một thương thiếu niên cõng lấy trường. Chính là bạn tốt của Trịnh Dương, Mạc Hiểu.
Hai người cùng đến bái sư Vương Siêu, kết quả Mạc Hiểu thành công, Trịnh Dương trở thành học sinh của Trương Huyền.
- Mấy ngày nay ta mới học được một bộ thương pháp, nên muốn cùng ngươi luận bàn một chút!
Mạc Hiểu dựng thẳng trường thương. Cả người hắn như hòa làm một thể với trường thương, tỏa ra khí tức sắc bén khiến người tê cả da mặt.
- Được!
Trịnh Dương cũng đem trường thương dựng thẳng lên, ngạo nghễ mà đứng, sừng sững không sợ.