Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (Bản dịch chuẩn)

Ào ào ào!  

             Trương Huyền ngừng lại.  

             Sách do Lục Trầm đại sư cất giữ tuy nhiều, nhưng cũng không chịu nổi tốc độ lật sách của hắn, sau khoảng một canh giờ, rốt cục lật hết tất cả, trong đầu hình thành mấy vạn bản thư tịch giống như đúc.  

             《 sơ cấp thư họa tâm đắc 》, 《 thư họa kỹ xảo đại toàn 》, 《 thư họa thế nào tiến vào cảnh giới thứ hai 》, 《 tà dương lóe lên bản đơn lẻ 》...  

             Không hổ là thư họa đại sư, thư tịch liên quan đến thư họa trên toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc hầu như đều được hắn sưu tập, tất cả gộp lại cũng có mấy vạn bản, trong đó có mấy trăm quyển gọi là bản đơn lẻ, trên thị trường khó có thể tìm tới.  

             Coi như là thư họa đại sư, muốn để hắn sưu tập hết, e sợ cũng không làm được, chắc chắn là Thẩm Truy bệ hạ, báo đáp công ơn dạy dỗ, phái người sưu tập từng quyển từng quyển rồi đưa tới.  

             - Có những thư tịch này, chắc là có thể đi!  

             Đem thư tịch phục chế xong, Trương Huyền ngừng lại, tinh thần hơi động, trong đầu hô khẽ:  

             - Chính xác!  

             Rào rào!  

             Vô số câu nói chính xác trong mấy vạn bản thư tịch đều bị trích lục ra, một lần nữa hình thành một quyển thư tịch mới.  

             Đem thư tịch mở ra, Trương Huyền nhìn sang.  

             - Thư họa, chia làm thư pháp cùng vẽ tranh, có thể hun đúc tình cảm, để người tâm cảnh ôn hòa...  

             Mở đầu là giải thích về thư họa, ngay sau đó là thế nào cầm bút, thế nào viết, thế nào trau chuốt.  

             Bất luận là đồ vật gì đều có kỹ xảo, thư họa cũng như thế, tuy rằng cần nỗ lực của mình mới có thể hoàn thành, nhưng có một cái lão sư tốt chỉ điểm con đường tốt, học tập sẽ nhanh hơn không ít.  

             Tập hợp tinh hoa cuả mấy vạn bản thư tịch về thư họa để hình thành thư tịch chính xác, chính là một thư tịch có thể dẫn người ta đi về đỉnh phong, tiền đồ tươi sáng, không hề có một chút đường vòng, dọc theo học tập, lý giải đối với thư họa của Trương Huyền càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng sâu.  

             Yên tĩnh đứng tại chỗ, đem thư tịch xem xong.  

             Không biết qua bao lâu, mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một đôi con ngươi đen nhánh xuất hiện ở trước mặt.  

             - A...  

             Chính đang kỳ quái, chủ nhân của đôi mắt kia cũng sợ hết hồn, hô to một tiếng, vội vàng lùi về sau.  

             - Lục Trầm đại sư?  

             Trương Huyền này mới nhìn rõ ràng dáng dấp người kia, không phải người khác, chính là Lục đại sư.  

             Giờ khắc này Lục đại sư, một mặt cảnh giác nhìn sang, thật giống trên người hắn có một con Hồng Hoang mãnh thú.  

             - Lục đại sư, ngươi làm sao vậy?  

             Nhìn dáng vẻ này của hắn, Trương Huyền vẻ mặt quái lạ.  

             Ta lại cũng không giết người, dáng vẻ này cuả ngươi là có ý gì?  

             - Ngươi... Lần này không đột phá chứ?  

             Lục đại sư cẩn thận từng li từng tí một hỏi.  

             - Đột phá? Không có a!  

             Trương Huyền sững sờ.  

             - Vậy thì tốt...  

             Thở phào nhẹ nhõm, Lục Trầm đại sư vỗ ngực, sợ hã, nóii:  

             - Ta là thấy ngươi lâu quá rồi không đi ra, muốn tới xem một chút...  

             Vốn tưởng rằng vị Trương Huyền Trương tiểu hữu này đọc sách, chỉ cần khoảng mười phút là đi ra rồi, không nghĩ tới vừa tiến đến liền tiếp cận hai canh giờ, thực sự không kịp đợi, liền đi tới.  

             Đi vào liền nhìn thấy đối phương nhắm chặt mắt, đứng ở trước kệ sách, hình như là đang ngủ.  

             Đột nhiên nhớ tới... Có vẻ như lần trước cũng giống như vậy, xem sách một hồi, nhắm mắt đờ người ra, tiếp theo thư phòng của hắn liền rối loạn, bản thân cũng bị đánh chết đi sống lại, sau đó... Sẽ không có sau đó...  

             Lần này... Không biết chắc sẽ lại như vậy đi...  

             Đang băn khoăn, nên làm gì, liền thấy đối phương mở mắt ra, không sợ đến chạy ra thư phòng, coi như là lá gan không nhỏ rồi.  

             - Đột phá nào có dễ dàng như vậy...  

             Thấy dáng vẻ cảnh giác của hắn, Trương Huyền hiểu được, cười khổ lắc đầu.  

             Không nghe lời này thì tốt, vừa nghe đến, Lục Trầm đại sư chỉ cảm thấy ngực khó chịu, khóe miệng giật giật.  

             Không dễ như vậy?  

             Ngươi đột phá không phải là dễ dàng như thế sao?  

             Cũng bởi vì một lần đột phá quá lớn, không cách nào thích ứng sức mạnh... Nếu ta không có chút thực lực, khả năng lúc đó liền treo...  

             Càng nghĩ càng phiền muộn, quên đi, may là lần này không đột phá ở đây, nếu không... Ta cần phải cân nhắc xem có nên tiếp tục để ngươi tiến vào thư phòng của ta hay không...  

             - Như thế nào, tâm cảnh điều chỉnh tốt sao?  

             Lục Trầm dời đi đề tài trầm trọng này.  

             - Gần đủ rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!  

             Trương Huyền gật đầu.  

             Hai người trở về đại sảnh, liền thấy mấy người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn có vẻ như đã trông mòn con mắt từ lâu, đọc sách để điều chỉnh trạng thái, một lần liền hai, ba canh giờ, ngẫm lại cũng là choáng váng rồi.  

             - Thế nào?  

             Sắc mặt của Nguyên Ngữ đại sư cũng rất khó coi.  

             Kế hoạch của hắn vốn là xế chiều đi bái phỏng danh sư Dương Huyền, cái tên này ngược lại tốt, một câu điều chỉnh tâm cảnh, làm hắn chờ đến lúc mặt trời đều sắp lặn rồi , lại thêm phán đoán ở trong lòng từ lúc trước, không phất tay áo mà đi, đã là nể mặt Lục đại sư lắm rồi.  

             - Ây... Có thể!  

             Thấy vẻ mặt của mọi người, Trương Huyền tự giác đuối lý nên có chút lúng túng.  

             - Bắt đầu vẽ tranh đi!  

             Lục Trầm đại sư chỉ lo tình cảnh không dễ nhìn, khoát tay áo một cái.  

             - Ừm! Xem qua phương pháp vẽ tranh mà Thiên Đạo thư viện tổng hợp ra, Trương Huyền bước hai bước đi tới cái bàn ở trước mặt, cầm bút lông lên.  

             Nhìn hắn thật muốn vẽ tranh, Hoàng Ngữ, Bạch Tốn lập tức tập trung tinh thần, lộ ra thái độ hưng phấn.  

             Điều chỉnh thời gian dài như vậy, vị Trương đại sư này đến cùng có thể vẽ ra kiệt tác như thế nào?  

             Liền ngay cả Nguyên Ngữ đại sư, cũng không khỏi nhìn sang, nếu như đúng là cố ý giở trò bịp bợm, giả vờ giả vịt, mình sẽ ra tay giáo huấn hắn...  

             Ngay ở thời điểm muôn người chú ý, Trương Huyền chần chờ một chút:  

             - Lục đại sư, ngươi còn có giấy không, ta có thể thử bút lông trước hay không?  

             Thư họa không phải công pháp tu luyện, chân khí ở trong người vận chuyển một vòng là được, coi như biết đến nhiều hơn nữa, cũng cần thực tiễn đến chứng nhận.  

             Hắn chưa bao giờ vẽ tranh, cũng chưa từng dùng tới bút lông, trước phải thử độ cứng mềm một chút, biết nhan sắc của mực, màu nước xuất hiện ở trên giấy, mới có thể vẽ tranh.  

             Cái này cũng là lý do vì sao hắn học tập được nhiều thư tịch về luyện đan như vậy, lại không thể trong thời gian ngắn thành tựu chân chính luyện đan sư.  

             Luyện đan cần cố gắng luyện tập bất kể ngày đêm, mà vẽ tranh, chú trọng ý cảnh, coi như đầu bút lông yếu đi chút, lĩnh ngộ ý cảnh, cũng có thể làm ra tác phẩm có cảnh giới cực cao.  

             - Thử đi!  

             Sắc mặt của Nguyên Ngữ đại sư càng thêm khó coi.  

             Nếu như đối phương thực sự là thư họa đại sư, làm sao còn muốn thử bút?  

             Rõ ràng là muốn kéo dài thời gian.  

             Hừ, để ngươi kéo dài, một lúc nữa, xem ngươi còn có cớ gì.  

             Không để ý tới ánh mắt quái dị của hắn, Trương Huyền cầm lấy bút lông, chấm màu nước, mực viết tiện tay vẽ vài nét bút trên giấy, lại dùng một cái bút lông khác, chấm nước, tùy tiện vẽ lên.  

             - Đây là phân nhuộm, thủ đoạn thử bút cơ bản nhất mà? Liền cái này đều muốn thử... Trương đại sư, không phải là lần thứ nhất nắm bút chứ?  

             Xem động tác của hắn, Hoàng Ngữ không nhịn được nói.  

             Phân nhuộm là một khoản kỹ xảo trong vẽ tranh, là dùng một cây bút chấm sắc, một cây bút khác chấm nước, đem nét vẽ kéo dài ra, hình thành sắc thái thay đổi dần, từ đậm đến nhạt, điều này cũng giống như trường quyền trong võ công, chỉ cần là người vẽ tranh, không thể nào lại không biết...  

             Người khác thử bút, là thử xem mức độ cứng mềm của bút lông, màu mực nặng nhẹ là được, cái tên này ngược lại tốt, đủ loại kỹ xảo đều thử một lần, thật giống như chưa bao giờ sờ qua vậy...  

             Nhìn thấy mọi người choáng váng.  

             Đại ca, chúng ta chờ ngươi lâu lắm rồi đó, có thể nhanh lên một chút hay không?  

             Còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ chờ ta chết già, cũng không nhìn thấy tác phẩm hội họa của ngươi...  

             - Thời điểm lần thứ nhất ta nắm bút, thật giống như cũng làm như vậy, cái gì cũng đều muốn thử một chút, kỳ thực... Cái gì cũng đều không biết...  

             Bạch Tốn cũng tràn đầy nghi hoặc, liền ngay cả hắn cũng nhìn ra có gì đó không đúng.  

             Xem người ta kìa, Lục đại sư, Nguyên đại sư, một khi nắm bút khí thế toàn thân liền lập tức thay đổi, cũng giống như kiếm khách cầm kiếm, ngươi... Đây là cái quỷ gì?  

             Trương đại sư ở trước mắt, tư thế nắm bút lông tuy rằng không có sai lầm, có thể động tác cứng ngắc, không hề có chút phóng khoáng, giống như là lần thứ nhất được nắm bút, không có chút khác biệt gì.  

             Ngươi đừng nói cho ta, vừa nãy đọc sách tìm trạng thái, trên thực tế là đi học làm thế nào để vẽ tranh?  

             Lục Trầm đại sư cũng mờ mịt, cũng không rõ ràng trong hồ lô của Trương Huyền đến cùng là bán thuốc gì.  

             - Được rồi!  

             Thích ứng một hồi, rốt cục đem tri thức học được trong đầu cùng động tác trên tay kết hợp triệt để hoàn mỹ, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.  

             - Vậy thì... Bắt đầu đi!  

             Thấy hắn dừng lại, Lục Trầm đại sư hỏi một câu, chỉ lo cái tên này đề xuất cái yêu cầu gì khó hiểu.  

             Bất quá, may là Trương Huyền không nói ra yêu cầu khác nữa, gật đầu, bước tới vài bước đến chỗ giấy trắng ở trước mặt, ngón tay búng một cái, bút lông liền bay lên, mực viết vừa dính vào, đồng thời, cái tay còn lại nhẹ nhàng vồ một cái, đem một cái bút lông khác nắm tại lòng bàn tay.  

             Ào ào ào!  

             Hai cái bút lông ở trong tay hắn giống như là đang sống, liên tục bay lượn, giấy trắng nguyên bản không hề có thứ gì, chậm rãi xuất hiện một bộ tác phẩm hội họa.  

             - Đây là... Tả Hữu Du Long?  

             Vốn là muốn vạch trần thủ đoạn mà Trương Huyền dùng để lừa người, Nguyên Ngữ đại sư, thấy cảnh này, lập tức trợn to hai mắt, suýt chút nữa đem con ngươi rơi trên mặt đất.  

             Ngay cả Lục Trầm đại sư, thân thể cũng lảo đảo một cái, không có ngất đi tại chỗ là may mắn lắm rồi.  

             - Tả Hữu Du Long là cái gì?  

             Nhìn thấy dáng vẻ quái dị của hai vị đại sư, Bạch Tốn không nhịn được hỏi.  

             - Bình thường chúng ta vẽ tranh, đều là dùng một cái bút vẽ, đầu tiên phác hoạ ra dáng vẻ đại thể rồi sau đó mới lại từ từ bổ sung!  

             Lục Trầm giải thích.  

             Hoàng Ngữ, Bạch Tốn đồng thời gật đầu.  

             Bọn họ cũng tiếp xúc thư họa, đều biết các bước vẽ tranh, phác hoạ ra hoàn cảnh lớn, địa phương cần sự tinh tế thì lại lấp chút mực, trau chuốt cho đến lúc vẽ xong.  

             - Những bước này giống như là xây nhà, đầu làm ra dàn giáo, sau đó sẽ từ từ chỉnh sửa các chi tiết nhỏ, tuy rằng cơ sở kiên cố, nhưng tốc độ vẽ tranh thì có chút tạm được, không đủ nhanh chóng!  

             Lục Trầm đại sư nói tiếp:  

             - Vì tăng cường tốc độ vẽ tranh, một vài thư họa đại sư đã sáng chế loại phương pháp vẽ Tả Hữu Du Long này, phương pháp này có ý nghĩa giống như tên, phân tâm nhị dụng, nhanh tay nhanh mắt, dùng hai cái bút vẽ, phân biệt một trái một phải, một trên một dưới đồng thời bắt đầu vẽ tranh, không cần suy nghĩ dàn giáo, cũng không cần phải tô điểm, trau chuốt, điều chỉnh tranh vẽ, liên tục tiến về phía trung tâm... Thời điểm hai bút chạm nhau cũng là lúc bức họa được hoàn thành!  

             - Làm như vậy, bất luận ở thời gian vẽ tranh thời gian hay là hiệu suất đều có thể tăng nhanh gấp đôi, nhưng độ khó khăn rất lớn!  

             - Đầu tiên phải có nhận thức cực kỳ chính xác đối với bức hoạ, giấy vẽ, mực vẽ, tiếp theo, phân tâm nhị dụng, không thể có bất luận sai lầm gì, cuối cùng, sắc thái sắc điệu đều muốn rõ ràng ở trong lòng, mới có thể tại thời điểm kết nối hai hình ảnh ở hai bên, không xuất hiện bất kỳ vấn đề nào...  

             - Nói thật, đây là kỹ xảo cực kỳ cao minh, coi như là ta cùng Nguyên huynh, đều không làm được...  

             Nói đến đây, Lục Trầm đại sư lắc lắc đầu, trên khuôn mặt già nua vẫn như cũ tràn đầy vẻ không thể tin được.  

             Loại phương pháp vẽ tranh Tả Hữu Du Long này nhất định phải có tuyệt đối tự tin về việc vẽ tác phẩm hội họa mới có thể hoàn thành, hơn nữa không có mấy chục năm cố gắng luyện tập, khó có thể hoàn thành, Trương Huyền tiện tay liền sử dụng... Cũng quá khuếch đại đi?  

             - Trước không vội khiếp sợ, bộ phận vẽ ra ở hai bên trái phải nhất định phải hoàn mỹ nối liền mới coi như chân chính thành công, nếu như không được, đều là vô dụng!  

             Nguyên Ngữ đại sư ở một bên không nhịn được hừ lạnh nói.  

             Tả Hữu Du Long nhanh tay nhanh mắt, nhìn trông rất là lợi hại, cho dù hai bên có vẽ tốt đến mấy mà không thể liên kết được với nhau thì tất cả chỉ là vô nghĩa.  

             Cũng giống như dùng hai nhóm thợ để xây nhà, hai bên đều dùng kỹ thuật cao siêu, kiên cố tột đỉnh, võ giả lục trọng cũng không phá hoại được, nhưng cuối cùng... Không liên kết được với nhau, chênh lệch không đồng đều, cũng là thất bại!

Advertisement
';
Advertisement