Thiên đạo hữu khuyết - Trương Huyền (Bản dịch chuẩn)

- Vương tộc trưởng, ngươi…  

             Không riêng gì đám ngươi, cả Trương Huyền cũng cảm thấy kỳ quái.  

             Dù cho mình là lão sư của Vương Dĩnh, hắn cũng không cần tự mình đến đây chứ?  

             - Không những có thể chữa khỏi chân của tiểu nữ, lão sư ngươi còn có tri thức cao thâm như vậy, dĩ nhiên ta phải đến tận nơi cảm kích! – Vương Hoằng tộc trưởng liên tục gật đầu.  

             Chân của Vương Dĩnh luôn là tâm bệnh của hắn. Vị lão sư này có thể giúp nàng chữa khoi, thậm chí khiến lực lượng tăng lớn. Loại thủ đoạn này đã có thể so sánh với danh sư!  

             Trước mặt danh sư, dù hắn là Vương gia tộc trưởng cũng không là gì.  

             - Há! Nàng là đệ tử của ta, dĩ nhiên phải dạy dỗ thật tốt. Đó là chức trách của ta, không cần cảm kích! – Trương Huyền gật đầu.  

             Trách nhiệm của một lão sư là truyền đạt kiến thức, kỹ năng và làm rõ những nghi ngờ!  

             Kiếp trước, dù hắn chỉ là nhân viên quản lý thư viện của trường cao đẳng, nhưng cũng là lão sư. Đối với nghề nghiệp này, hắn vẫn hết sức kính trọng, yêu thích.  

             Nếu Vương Dĩnh đã là học sinh của hắn, hắn không có gì là tự mãn, kiêu ngạo khi giúp nàng giải quyết vấn đề để nàng tu luyện tốt hơn.  

             Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của hắn, đám người lần nữa nổi điên. Đây chính là tộc trưởng Vương gia đấy! Đáng lẽ biểu hiện của ngươi phải giống như nhà nghèo gặp phú ông. Đằng này lại yên tĩnh như vậy, không khẩn trương chút nào?  

             - Là chức trách? Không tệ, không tệ!  

             Mạc trưởng lão nhìn một màn này, không khỏi vuốt râu, âm thầm gật đầu.  

             Thời thế xoay vần, các giá trị cổ xưa dần biến mất. Rất nhiều lão sư vì truy cầu danh lợi mà quên mất lương tâm. Trương Huyền lão sư này vẫn còn thiện lương như vậy đáng để người ta kính nể.  

             - Có thể nghĩ như vậy, Lưu Dương lại đối với hắn tín nhiệm cao, Vương Hoằng tộc trưởng tôn sùng. Có phải Thượng Thần trưởng lão sai rồi hay không?  

             Cảm khái xong, trong lòng Mạc trưởng lão nghi hoặc.  

             Lúc vừa đến, hắn nghe được rất nhiều lời chỉ trích về Trương Huyền từ Thượng Thần. Lão vốn cho rằng hắn chỉ là một kẻ bất tài vô dụng, phế vật dẻo miệng hại người. Hiện tại xem ra không phải như vậy!  

             Trong lòng hoài nghi, hắn không nói tiếp mà nhìn sang.  

             - Mời Vương tộc trưởng vào!  

             Thượng Thần không hổ là trưởng lão, khuôn mặt xấu hổ rất nhanh khôi phục, chào hỏi đám người Vương gia.  

             - Vương Hoằng tộc trưởng! – Mạc trưởng lão ôm quyền.  

             - Há! Thì ra là lão sư công hội Mạc Tường trưởng lão. Ngọn gió nào đưa ngươi đến đây? – Lúc này mới nhìn thấy Mạc trưởng lão, Vương Hoằng vội vàng đứng lên.  

             Lão sư công hội đứng đầu, vượt trên cả luyện đan sư công hội, trận pháp sư công hội và nhiều công hội khác. Dù cho chỉ là trưởng lão có tu vi không bằng hắn, một tiểu Vương gia cũng không thể đắc tội.  

             - Có vài chuyện nhỏ! – Mạc trưởng lão thuận miệng trả lời một câu, ngay sao đó vô cùng nghi hoặc:   

             - Dù cho Vương Dĩnh tiểu thư bái Trương Huyền làm thầy cũng không cần ngươi tự đến đây chứ!  

             Vị trước mắt này là ai? Tộc trưởng một trong tứ đại gia tộc, khống chế một phe thế lực siêu cấp cường giả!  

             Dù cho nữ nhi bái Trương Huyền làm thầy, thậm chí hỗ trợ chữa khỏi bệnh, cũng không đủ để hắn đích thân đến.  

             - Vẫn là Mạc trưởng lão tinh mắt! Nói về có việc, ta còn phải làm phiền Thượng Thần trưởng lão. – Vương Hoằng tộc trưởng cười gật đầu.  

             - Ồ! Làm phiền ta? Vương tộc trưởng đừng khách khí, có chuyện gì cứ phân phó là được! Chỉ cần có thể, ta sẽ cố hết sức!  

             Nghe thấy đối phương thực sự có chuyện tìm mình, Thượng Thần trưởng lão lần nữa khổi phục tự tin, đắc ý nhìn Trương Huyền một chút, vuốt râu ra vẻ cao cao tại thượng.  

             Ngươi chỉ là may mắn chữa khỏi nan bệnh cho Vương Dĩnh mới khiến Vương tộc trưởng coi trọng mấy phần mà thôi. Cẩn thận suy nghĩ lại, dù là thân phận hay sự hiểu biết là học viện, ngươi đều kém ta xa lắm!  

             Ngươi nhìn, Vương tộc trưởng có việc cần nhờ ta…  

             - Là như vậy, con trai ta nhận được sự chỉ dạy của Thượng lão sư trong những ngày này, ta vẫn chưa có cơ hội bày tỏ lòng biết ơn.  

             Vương Hoằng tộc trưởng vẫy tay, một vị trưởng lão lập tức đi tới, cầm theo một đồ vật.  

             - Đây là chút tâm ý của ta, cảm ơn Thượng lão sư đã quan tâm chỉ dạy cho tiểu tử những ngày qua!  

             - Vương tộc trưởng không cần khách sáo. Giảng dạy và chăm lo cho thế hệ trẻ là bổn phận của lão sư. Ta không dám nhận lễ vật! – Thượng Thần trưởng lão vội xua tay.  

             Có Lão sư công hội Mạc trưởng lão ở đây, dù hắn muốn nhận cũng không dám.  

             - Nhân phẩm của thượng trưởng lão khiến người khâm phục! – Thấy đối phương không nhận, Vương Hoằng tộc trưởng vung tay áo, chần chừ một lát, nói tiếp:  

             - Thật ra, hôm nay ta tới là muốn cùng trưởng lão bàn bạc chuyện này. Con trai ta gần đây xuất hiện vài vấn đề trong việc tu luyện. Ta phát hiện khóa học của trưởng lão và hắn không quá tương xứng. Ngươi có thể… cho hắn lui khỏi khóa học được không?  

             - Rút lui? – Đang đắc ý, Thượng Thần trưởng lão nghe nói vậy liền lảo đảo, suýt nữa trực tiếp xông đến.  

             Rời khóa học?  

             Đang học tốt, rời khóa học làm gì?  

             Học sinh rời khóa học tương đương với đánh mặt lão sư, chứng tỏ vị lão sư này giảng bài không hiệu quả. Vốn cho rằng hắn cầu mình làm gì, vô cùng đắc ý, kết quả là chuyện này. Mẹ nó! Một khi tin tức này bị truyền đi, chức chủ nhiệm hắn cũng không cần làm nữa.  

             Mất mặt muốn chết!  

             - Đúng vậy! Mong trưởng lão đồng ý! – Vương Hoằng tộc trưởng nói.  

             - Chuyện này… - Thượng Thần trưởng lão chỉ cảm thấy như bị một cái tát, má nóng hừng hực, muốn nổi giận nhưng lại không giám. Sau khi do dự một lúc lâu, lão cố nặn ra một nụ cười:  

             - Vương tộc trưởng, nếu lệnh lang đã có quyết định, ta không dám trái!  

             Nói xong, hắn cầm thân phận lệnh bài của đối phương, nhỏ một giọt máu ở phía trên.  

             Ông!  

             Chương trình học của hắn được hủy bỏ.  

             - Đa tạ Thượng trưởng lão! – Vương Hoằng tộc trưởng hài lòng gật đầu, đưa ngọc bài cho Vương Đào.  

             - Lão sư và học viên được tự nguyện lựa chọn lẫn nhau. Nếu như hắn thật sự không hợp chương trình học của ta, rút khỏi khóa học cũng là bình thường. Không biết, sau khi lui đi, Vương Đào muốn bái ai làm thầy?  

             Trong lòng nhỏ máu, Thượng Thần trưởng lão lại cố nở nụ cười.  

             Vương Đào là học viên nổi danh của học viện, mỗi lần thi kiểm tra đều có thể nằm trong mười vị trí đầu siêu cấp tồn tại!  

             Người như vậy bị học viên rút khỏi khóa học… Nghĩ lại đều phát điên!  

             Đồng thời, hắn cũng thắc mắc, Vương Hoằng tộc trưởng nhất định muốn rút khỏi khóa học của mình, hắn sẽ để con trai bái ai làm thầy?  

             Mình là trưởng lão, lại là thầy chủ nhiệm, dù không phải là người có giờ học tốt nhất trong học viện, nhưng cũng được coi là minh tinh lão sư. Không ít người sứt đầu mẻ trán muốn tiếp nhận.  

             Trừ mình ra, hắn không nghĩ ra ai đáng để tộc trưởngVương gia đích thân tới.  

             - Há! Ta đã tuyển được người rồi!  

             Vương Hoằng tộc trưởng đứng dậy, tiến đến trước mặt Trương Huyền, cung kính nói:  

             - Trương lão sư, con trai của ta, Vương Đào, có thể bái ngươi làm thầy không?  

             - Hả?  

             - Chuyện này…  

             - Không thể nào! Rút khỏi khóa học của Thượng Thần trưởng lão để trở thành học sinh của Trương Huyền?  

             Nhìn thấy hành động và lời nói của hắn, toàn bộ Học Tâm Tháp lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người điên rồi!  

             Nhất là Thượng Thần trưởng lão, hắn suýt chút nữa hộc máu chết tại chỗ.  

             Vương Hoằng tộc trưởng, ngươi đùa sao?  

             Chỉ vì gia nhập một lão sư khảo hạch không điểm mà rút khỏi khóa của ta?  

             Thượng Bân, Tào Hùng hai người trợn tròn mắt.  

             Kẻ luôn bị họ xem là phế vật lại được một vị đường đường là tộc trưởng đích thân đến, hủy bỏ khóa học của trưởng lão, xin gia nhập lớp học của hắn. Vọng thiên, vọng địa, thiên lý ở đâu?   

             Nhưng mà, mọi người chưa bình tĩnh lại liền nghe thấy thanh âm hờ hững của thiếu niên.  

             - Xin lỗi, ta không nhận!  

             Rầm!  

             Đám người ngã đầy đất.

Advertisement
';
Advertisement