- Ngươi. . .
Không nghe được lời này thì không sao, nhưng khi vừa nghe thấy như thế, Văn Tuyết chỉ cảm thấy cả người đều tức đến phát điên lên được.
Kiếm chuyện thì ta nhịn, cố ý nói tới nói lui ta cũng nhịn. . . Muốn có được hảo cảm của người khác, ít nhất cũng phải biểu hiện mình có chút hiểu biết, có chút học vấn đi chứ!
Như vầy cũng tốt, luôn miệng nói muốn khảo hạch luyện đan học đồ, nhưng ngay cả nội dung nên kiểm tra là gì cũng không biết, nên tìm sách gì cũng không biết. . . Ngươi có dám quan minh chính đại hỏi mọi người không?
- Thế nào ? Ngươi cũng không biết sao? Không biết ta đi hỏi người khác!
Nhìn thấy ngực nàng nhấp nhô không ngừng, giống như là quạt hút vậy, mặt Trương Huyền đầy phiền muộn.
Nữ nhân này có phải bị bệnh hay không a, biết thì ngươi nói tỉ mỉ dùm, còn không biết thì thôi đi, làm sao mà vừa chợt giật mình, vừa giống như bị trúng gió rồi vậy ?
Thấy bộ dáng"Ngươi không biết gì thì đừng lừa gạt ta" của đối phương khiến Văn Tuyết suýt chút nữa phát điên mất.
Tốt, ngươi cứ ở đó giả ngơ đi, đợi chút nữa, người mất mặt xấu hổ sẽ chính là ngươi!
- Khảo hạch học đồ luyện đan sư, phải nhớ kỹ dược tính của mười vạn thuốc trồng, đặc thù, lịch sử, tồn tại ở đâu. . . - Đè nén lửa giận, Văn Tuyết bắt đầu giải thích.
Luyện đan sư cũng giống như nghề bán thuốc, nếu như ngay cả dược liệu cũng không nhận ra, phân không rõ, làm sao có thể luyện đan ?
Đại lục rộng lớn mênh mông, rất nhiều dược liệu, nhiều vô số kể, mười vạn loại thoạt nhìn tuy nhiều, trên thực tế chỉ tính được vài loại quan trọng nhất, có một vài luyện đan sư, quanh năm đều nghiên cứu dược liệu, sống cả một đời, cũng có một số loại không thể nhận ra, chứ nói chi là một người đang thực tập.
- Vậy thì cứ kiểm tra những cái này sao? Rất đơn giản a! Nơi nào có những thư tịch về dược liệu này? Bây giờ ta đi xem một chút! - Nghe Văn Tuyết giải thích xong, Trương Huyền sững sờ.
Chỉ cần có sách, Thiên Đạo thư viện liền có thể hình thành thư tịch, ghi chép tiến vào não hải sẽ lập tức trở thành kiến thức của riêng hắn.
Nếu như chỉ kiểm tra lời nói của Văn Tuyết, với hắn mà nói vẫn là rất đơn giản.
Năng lực xem một lần liền nhớ tất cả thật ra là năng lực mạnh nhất.
- Đơn giản? - Khóe miệng Văn Tuyết giật một cái, nếu không phải cố kỵ đối phương là khách hàng, nàng chỉ là nhân viên phục vụ, chắc chắn đã sớm động thủ đánh cho hắn một trận.
Mỗi một loại dược liệu đều có đặc tính khác biệt nhau, phối hợpvới những loại dược liệu khác, sẽ lại sinh ra các loại phản ứng mới mang tác dụng khác nữa, chỉ phải nhớ kỹ mười vạn dược liệu cũng đã là rất kinh khủng rồi, chứ nói chi là những thuộc tính này, cho dù nàng tự nhận là trí nhớ của mình không phải dạng thường, nhưng có những loại cố gắng nhớ đã nhiều năm cũng không nhớ được, lúc khảo hạch rất dễ bị lẫn lộn!
Hắn là một thiếu gia chỉ biết ăn chơi, một tên nhóc suốt ngày chỉ biết tán gái là giỏi, lại còn ở đó nói đơn giản ?
Đóng kịch, tiếp tục giả vờ đi, coi một lát nữa ngươi sẽ có kết thúc như thế nào!
- Chỗ khảo hạch học nghề thì có bán thư tịch, ngươi đi theo ta đi!
Trong lòng chắc mẩm rằng đối phương chỉ cố ý nói mạnh miệng như vậy để thu hút sự chú ý của nàng, trong lòng cũng không có tức giận như lúc đầu nữa, lúc này Văn Tuyết chỉ cười lạnh, dẫn đầu đi thẳng về phía trước.
Thời gian không lâu, Trương Huyền đã đi theo Văn Tuyết vào một căn phòng rộng rãi, phía trên viết ba chữ lớn "Khảo Hạch đường", có một người đàn ông trung niên ngồi ở trước cửa, đang xem sách.
Khảo Hạch đường là nơi khảo hạch luyện đan học nghề, không thể để cho người ngoài tùy tiện ra vào.
Người trung niên này, cũng có thể là học viên đến khảo hạch, kiên trì thi suốt hai mươi năm, cũng không thành công, giống như Văn Tuyết, vừa làm công vừa học tập.
Hai mươi năm còn không thông qua được một khảo hạch, đủ thấy độ khó của nó như thế nào.
- Lý thúc! - Văn Tuyết ngừng lại.
- Ngươi đã đến, muốn mua sách hay là muốn khảo hạch ?
Người trung niên Văn Tuyết gọi là Lý thúc ngẩng đầu lên nhìn nàng cười cười.
- Không phải ta, là vị tiên sinh này, hắn nói hắn muốn khảo hạch luyện đan! - Văn Tuyết trong lòng cười lạnh, chỉ Trương Huyền một cái.
Ngươi không phải nói muốn khảo hạch sao? Bây giờ ta liền báo danh cho ngươi, cái gì ngươi cũng không hiểu, một lát nữa, coi ngươi có kết cục như thế nào!
Khảo hạch học đồ, đề mục là do luyện đan sư tự mình ra, người không biết gì lao vào thi thố , tương đương với việc người đó đang cố ý khiêu khích, chọc giận luyện đan sư, lúc đó chỉ sợ khóc không ra nước mắt. . .
- Ngươi muốn khảo hạch ? – Người đàn ông trung niên nhìn về phía Trương Huyền, nhướng mày.
Bản thân học hơn hai mươi năm còn thi mãi không qua, tên nhóc này thoạt nhìn cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, kiểm tra cái gì?
- Đúng! - Trương Huyền gật đầu.
Chỉ cần trở thành luyện đan học đồ, mới có thể gia nhập vào thư viện công hội dành cho luyện đan sư sơ đẳng đọc sách, không còn cách nào khác, Trương Huyền chỉ có thể làm liều một lần mà thôi!
Nếu như cho hai người này biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ phun máu mà chết tại chỗ.
Chúng ta mỗi ngày học tập, mỗi ngày đọc thuộc lòng, tốn hao mấy năm mấy chục năm đều làm không thi đậu, ngươi chưa từng đọc qua một quyển sách, liền muốn khảo hạch, còn chỉ là làm liều. . . Giả bộ như vậy rất thật rồi đóngươi vui chưa?
- Phí báo danh hai ngàn kim tệ, thi đậu sẽ trả lại cho ngươi, thi rớt sẽ không trả lại! Đây là phòng ngừa có người cái gì cũng không biết, lại đến làm trễ nải công việc của người khác! – Nghe thấy hắn xác nhận, Lý thúc bắt đầu nói quy tắcbáo danh.
- Được ! - Trương Huyền tiện tay lấy ra hai tấm kim phiếu trị giámột ngàn đưa tới.
Sau khi cược bảo, cướp đoạt được tiền lừa đảo từ Dương Mặc, hắn hiện tại đã có không ít tiền, hai ngàn kim tệ đối với hắn không tính là gì cả.
- Quả nhiên là con nhà giàu! – Thấy hắn tiện tay lấy tiền ra, Văn Tuyết không do dự chút nào, nàng càng thêm xác nhận phán đoán của mình là đúng.
Hai ngàn kim tệ, nếu là đối với các nàng, cần làm việc rất lâu mới có thể tích lũy được con số này, tên nhóc này chỉ vì muốn thu hút được sự chú ý của nàng liền tiện tay móc ra, không phải con nhà giàu thì là cái gì ?
Chỉ tiếc, có nhiều tiền lại không biết nên chi vào cái gì cho đáng, không những không thể mang lại hiệu quả, sẽ còn biến thành trò cười cho nàng!
- Ừ! – Nhận tiền của Trương Huyền đưa xong, Lý thúc nhẹ gật đầu, để Trương Huyền điền vào một mẫu đăng ký thông tin cá nhân, lúc này mới nói:
-Hôm nay đúng lúc có một nhóm đến khảo hạch, bất quá là sau hai canh giờ nữa bọn họ mới thi, sau hai canh giờ nữa ngươitới là được!
- Hai canh giờ? - Từ trường học đi đến nơi này phải lặn lội đi mất một canh giờ, chắc chắn hắn không thể quay về chờ rồi quay lại, liền nhìn về phía người đàn ông trung niên:
- Ở đây có sách dành cho học viên đến khảo hạch ôn tập không? Ta có thể ở trong này xem một chút được không?
- Lâm trận đến nơi rồi ngươi mới bắt đầu mài gươm? Có thể đó! Trong phòng kia đều là sách để ôn tập, muốn mua muốn nhìn, tùy ngươi chọn! Bất quá, còn có hai canh giờ nữa là thi mà ngươi mới bắt đầu vào đọc sách, hình như không còn kịp rồi đó!
Lý thúc chỉ về phía sau mình một chút.
Trương Huyền nhìn lại, quả nhiên sau lưng hắn có một dãy thư tịch lớn, bày lít nha lít nhít đủ loại sách, chừng mười cái giá sách, nhiều hơn vạn bản.
- Nhiều như vậy? - Khó trách học viên làm kiểm tra không đậu, đừng nói nhớ kỹ, nếu muốn đọc hết đống sách này chắc cũng chết đi sống lại mới xong
- Ta chỉ tùy tiện xem một chút, không cần mua sắm. . . - Nói xong, Trương Huyền đi vào gian phòng.
Thư tịch với hắn mà nói, thật ra không cần dùng tiền, tùy tiện lật một cái, liền có thể khắc sâu vào thư viện trở thành kiến thức của mình, mua làm gì ?
- Vẫn rất phấn đấu, hôm nay bản cô nương sẽ tiêu hao chút kiên nhẫn, nhìn coi ngươi có thể giả bộ tới khi nào! - Thấy đối phương nhìn thấy nhiều sách như vậy, lại còn làm bộ đi vào nói muốn xem thử, Văn Tuyết cũng không rời đi, cười lạnh.
Nói thật, nàng đã gặp qua không biết bao nhiêu người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như hắn!
Rõ ràng hắn cái gì cũng không biết, vậy mà lẽ thẳng khí hùng báo danh khảo hạch luyện đan.
Nếu như không phải giả vờ giả vịt, bất kỳ người nào nhìn thấy nhiều sách như vậy, chỉ sợ nội tâm đều sẽcảm thấy sợ hãi, cảm thấy đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành!
Tiếp cận hơn vạn quyển. . . Nửa ngày còn chưa xong, hắn chỉ có hai canh giờ, có thể làm được gì!
Ngươi đã vô liêm sỉ như vậy, thì ta liền lẳng lặng nhìn xem vai diễn này của ngươi sẽ đi về đâu.
Cùng lắm thì thi rớt mất tiền thôi, à còn khiến ngươi mất mặt xấu hổ với ta nữa chứ!
Sau hai canh giờ, coi ngươi làm sao thi thố!
Văn Tuyết bị tên nhóc này chọc tức không nhẹ, dự định nhìn hắn thất bại rồi cười vào mặt hắn.