Sáng ngày hôm sau.  

             Mẹ Quân gõ cửa phòng từ sớm.  

             "Tiểu Tường, nhanh lên một chút, cậu mợ đến rồi".  

             Quân Tường mở mắt, gật đầu, mặc quần áo rồi đi xuống dưới nhà.  

             Xuống dưới nhà, liền thấy gia đình cậu đều ngồi trên ghế sô pha.  

             Cô em họ Lâm Linh Nhi nhìn thấy Quân Tường thì rụt rè gọi một tiếng: "Anh".  

             Quân Tường gật đầu, quan sát Lâm Linh Nhi.  

             Quần jean cạp trễ bó sát, áo phông trắng, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, lộ ra đoạn mắt cá nhân trắng nõn.  

             Tóc buộc cao ở phía sau giống như một chiếc đuôi ngựa.  

             Nhìn qua liền cảm thấy gần gũi, trong sáng và tràn đầy sự tươi trẻ.  

             Quân Tường gật đầu: "Tiểu Linh Nhi".  

             Cậu mợ cảm thấy hơi sợ hãi và mất tự nhiên đối với Quân Tường.  

             Ánh mắt của mợ nhìn về phía Quân Tường còn có chút né tránh.  

             Ngày đó, mọi người đều phải sống trong cảnh túng quẫn, mợ lúc ấy vô duyên vô cớ đổ lỗi.  

             Bây giờ gặp chuyện lại cầu xin Nhà họ Quân, thái độ thay đổi 360 độ so với lúc trước.  

             "Cậu mợ, chúng ta đều là người một nhà, không cần thiết phải so đo".  

             Cậu vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng..."  

             Quân Tường thở dài một hơi, tất cả cũng vì cuộc sống mưu sinh.  

             Sau khi mọi người ăn sáng, Quân Tường liền đưa cậu mợ lên xe, đi tới nơi coi mắt.  

             "Ai là người giới thiệu cho cậu mợ?", Quân Tường có chút hiếu kỳ, quay đầu lại, nhìn về phía cậu của mình.  

             Cậu thở dài một hơi: "Là hàng xóm, cậu nghe nói điều kiện bên đó khá lắm".  

             "Hoàn cảnh của em con, con cũng biết rồi đấy, chi bằng gả luôn cho người ta, cậu mợ cũng yên tâm hơn một chút".  

             Quân Tường nhìn thoáng qua Lâm Linh Nhi.  

             Phát hiện Lâm Linh Nhi chỉ cúi đầu, không nói gì.  

             Quân Tường thở dài một hơi, không nói thêm điều gì nữa.  

             Chiếc xe nhanh chóng đi đến địa điểm hai bên đã hẹn.  

             Quân Tường xuống xe trước.  

             Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tòa nhà ở trước mặt.  

             Cuồng Lan Các.  

             Toàn bộ tòa nhà cổ kính trông thật nguy nga, khắp nơi đều sáng chói.  

             Nhưng lại tạo cho người ta cảm giác thô tục và phung phí.  

             Quân Tường khẽ cau mày rồi bước về phía trước.  

             Lâm Linh Nhi cùng cậu mợ theo sát phía sau.  

             Vừa bước vào bên trong, càng cảm thấy xa hoa, thô tục không chịu được.  

             Khắp nơi đều là vàng bạc đá quý, nhìn hoa cả mắt.  

             Khi bước vào phòng riêng, Quân Tường thấy một người đàn ông bụng phệ, đeo dây chuyền vàng to kệch trên cổ, bàn tay mập ú mang đầy nhẫn đá quý, ngồi ở giữa.  

             Cả người toát ra vẻ thô tục, đúng kiểu nhà giàu mới nổi.  

             Nhìn thấy Lâm Linh Nhi đi vào, gã nhà giàu mới nổi lập tức nheo mắt lại, khuôn mặt to béo lộ ra vẻ hèn hạ: "Đây là Linh Nhi sao, xinh quá! Xinh quá!"  

             Lâm Linh Nhi thấy gã nhà giàu mới nổi, lập tức có chút hoảng sợ, cơ thể lùi về phía sau, vẻ mặt chống cự.  

             Gã nhà giàu mới nổi không nhận ra điều đó, trực tiếp lấy menu ra, nói với người phục vụ ở bên cạnh: "Đem toàn bộ đồ ăn trong menu ra đây".  

             Người phục vụ lập tức gật đầu.  

             Cậu ở bên cạnh vội vàng xua tay: "Nhiều đồ ăn như vậy, e là không ăn hết".  

             Gã nhà giàu mới nổi cười khà khà: "Không thành vấn đề, tiền nhà tôi không thiếu".  

             Gã đảo mắt nhìn dáng vẻ của cậu mợ, lập tức biết rõ cậu mợ chưa từng trải sự đời nên trong lòng cực kỳ tự tin.  

             "Lại đây nào Linh Nhi, lại đây", gã nhà giàu mới nổi vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, nói với vẻ mặt thô tục.  

             Lâm Linh Nhi theo bản năng nhìn thoáng qua Quân Tường sau đó di chuyển về phía của anh.  

             Gã nhà giàu mới nổi tiếp tục nói: "Lại đây nào, trước sau gì cũng là người một nhà, có cái gì mà xấu hổ".  

             Quân Tường giương mắt lên liếc gã một cái: "Mới chỉ xem mắt thôi mà".  

             "Khà khà, kẻ nào không biết Vương Béo này cơ chứ?"  

             Gã nhà giàu mới nổi tự vỗ bụng, sau đó mở miệng nói: "Nói đến tiền, Vương Béo tôi không thiếu! Nhà cửa tôi có vài căn! Nói về thế lực, bố nuôi của tôi chính là quản gia Nhà họ Tiết! Ở cái thành phố Thiên Nam này, kẻ nào dám không nể mặt?"  

             Giọng điệu vênh váo, nhe răng nhìn Quân Tường.  

             Nghĩ rằng như vậy có thể dọa được anh.  

             Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Quân Tường khồng hề thay đổi, hoàn toàn không có phản ứng gì.  

             Gã lập tức có chút khó chịu, trong miệng lẩm bẩm: "Đúng là tấm chiếu mới.."  

             Chẳng bao lâu sau, các món ăn lần lượt được mang lên.  

             Khoảng độ bốn mươi đến năm mươi món, xếp đầy trên mặt bàn.  

             Cậu mợ liếc nhìn nhau, tay chân có chút luống cuống, kéo chặt tay Lâm Linh Nhi.  

             Lại nhìn gã nhà giàu mới nổi béo ú quan sát Lâm Linh Nhi từ trên xuống dưới, với vẻ mặt không mấy tốt đẹp.  

             Vẻ ngoài hung hăng vênh váo coi trời bằng vung, cậu mợ lúc này có chút lo lắng.  

             "Cái đó... Chúng tôi phải suy nghĩ kỹ một chút, hôm nay như thế nhé, chúng tôi không ăn nữa", mợ kéo Lâm Linh Nhi đứng dây.  

             "Rầm!"  

             Tay của gã nhà giàu mới đập một cái xuống mặt bàn.  

             Khiến cho tất cả bát đĩa đều bị chao đảo.  

             "Tôi gọi nhiều món ăn như vậy, nói đi là đi sao? Các người khinh thường tôi à?", khuôn mặt gã nhà giàu mới nổi cực kỳ dữ tợn.  

             Cậu mợ và cả Lâm Linh Nhi đều sợ hãi hết hồn hết vía.  

             Quân Tường ho một tiếng, phá tan sự ngượng ngùng.  

             Anh giương mắt lên, mỉm cười nhìn gã nhà giàu mới nổi.  

             "Bữa cơm thân mật thôi mà, không vừa mắt anh đấy thì sao? Còn muốn cưỡng đoạt con gái nhà lành à?", Quân Tường gõ ngón tay xuống bàn, vẻ mặt giễu cợt nhìn về phía gã nhà giàu mới nổi nói.  

             "Thằng ranh con, mày biết chỗ đồ ăn này bao nhiêu tiền không? Ít nhất cũng phải hơn trăm nghìn!"  

             "Xem mắt với Vương Béo tao? Mày cho rằng muốn đi là đi được sao?"  

             Gã béo mặt mũi bặm trợn, trông phát ngấy.  

             "Mày cũng không hỏi xem, Vương Béo tao là ai!"  

             Quân Tường cười khẽ, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thật thà nhìn về phía gã.  

             "Ồ? Vương Béo là ai vậy?"  

             Cảm nhận được những lời giễu cợt của Quân Tường, Vương Béo lập tức đứng dậy đập mạnh vào bàn: "Tao là Vương Béo, là thành viên của liên minh 22 gia tộc!"  

             "Đội quân tiêu diệt thế lực con rể Nhà họ Trần", Vương Béo tự vỗ ngực đắc ý nói.  

             "Ồ?", Quân Tường nhìn Vương Béo với ánh mắt thích thú.  

             Vương Béo tức giận trợn mắt nhìn Quân Tường: "Mày nhìn cái gì vậy?"  

             Quân Tường cười nói: "Mày biết con rể nhà họ Trần sao?"  

             "Làm sao? Mày biết à?", vẻ mặt Vương Béo lập tức cảnh giác.  

             "Tôi muốn nói tôi chính là con rể của Nhà họ Trần thì anh nghĩ sao?", Quân Tường nhướn chân mày, trêu ghẹo nói.  

             "Cắt... Nếu mày mà là con rể nhà họ Trần, thì Vương Béo tao lập tức trồng cây chuối ăn 20 cân cứt!", Vương Béo khinh thường nói.  

             Mấy ngày gần đây cả thành phố Thiên Nam xôn xao dư luận? Chính là con rể của Nhà họ Trần!  

             Nghe nói con rể Nhà họ Trần cao 2 mét, võ công vô song.  

             Tiêu diệt rất nhiều gia tộc lớn chỉ trong nháy mắt!  

             Sao có thể là người trước mặt?  

             Đúng là làm trò cười cho thiên hạ.  

             Đang nói chuyện, quản gia Nhà họ Tiết liền đẩy cửa vào, vẻ mặt lạnh băng nói: "Vương Béo, tao cảnh cáo mày rồi, đừng có dính vào cái liên minh quái quỷ kia, sao tao nghe nói mày và cái liên minh..."  

             Quản gia lập tức sửng sốt, cả người như rơi vào hố băng, nhìn Quân Tường không dám nhúc nhích.  

             Vẻ mặt khiếp sợ: "Con rể Nhà họ Trần... Xin chào cậu Quân?"  

             Biểu cảm của Vương Béo đi từ khoe khoang đến khiếp sợ, đờ đẫn, hoảng sợ...  

             Cuối cùng khóc nức nở, nhìn quản gia: "Bố nuôi, anh ta thật sự là con rể của Nhà họ Trần sao?"  

             “Không thể nào giả được”, Quân Tường giơ tay, mỉm cười nhìn về phía Vương Béo.  

             "Tôi vốn là con người từ bi, không cần trồng cây chuối đâu, ăn cứt như bình thường cũng được".  

             Vương Béo: "..."

Advertisement
';
Advertisement