Quân Tường giống như một ác ma vừa mới giây trước đây còn tươi cười hiền hoà nhưng một giây sau đó đã có thể
dẫm lên người ta ở trước Quỷ môn quan.
Thôi Hoan và Thôi Thanh Vân đều muốn giãy giụa đứng dậy nhưng hai chân lại giống như không chịu nghe lời mà
nhũn hết cả ra.
Tất cả mọi người trong nhà họ Trần đều trợn tròn mắt lên nhìn về phía Quân Tường như thể trông thấy ma giữa ban
ngày.
Chẳng lẽ, tên nhóc này không phải đang bốc phét à?
Những gì anh ta nói, là thật?
Trong đầu của Trần Nhã xẹt qua vô số ý nghĩ, nhìn Quân Tường với khí thế phi phàm ở kia, chẳng lẽ anh ta thực sự
là con cháu của gia tộc lớn nào đó?
Nhưng vẫn cắn răng bê tách trà mới pha đến trước mặt Quân Tường đặt nó xuống mặt bàn bên cạnh tay anh.
“Anh… anh rốt cuộc muốn làm thế nào?”, Thôi Thanh Vân nhìn sắc mặt Quân Tường, vẻ mặt có chút hoang mang
nói.
Đám vệ sĩ đứng phía sau của nhà họ Thôi cũng run rẩy cả người, đều không dám tiến lên trước, tất cả đều bị khí thế
của Quân Tường doạ cho sợ hết hồn.
“Tôi thay mặt cho nhà họ Thôi, hỏi anh muốn cái gì…”, Thôi Thanh Sơn nhìn Quân Tường rồi cất tiếng hỏi lần nữa.
Quân Tường nhìn Trần Nhã: “Có thể cho thêm một suất mỳ tương hầm nữa không?”
Hai mắt Trần Nhã trợn tròn, không thể ngờ được trong bầu không khí căng thẳng thế này mà Quân Tường còn muốn
ăn mỳ tương hầm?
“Mỳ thịt hầm ớt xanh là được”, Quân Tường nhìn thấy Trần Nhã đang ngây ra thì nói tiếp.
Thậm chí, trên mặt còn mang theo chút ý cười, cả người trông cực kỳ phong độ.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trần Nhã lại gật đầu, sau đó quay người đi về phía phòng bếp.
Tất cả người nhà họ Trần đều thấy khó hiểu, hành động của Quân Tường quả thực là không giống người thường.
Ngược lại, Thôi Thanh Vân lại cảm thấy cực kỳ xỉ nhục.
Mình vừa mới đến đã bị khí thế của người ta ép cho phải quỳ xuống đất một cách khó hiểu, khiến hai chân tê dại rồi
nhũn ra, bây giờ còn không thể đứng lên được nữa, mấy lần định nói chuyện thì tên nhóc này lại coi như không thấy.
Ở nhà họ Thôi ông ta hoành hành bao nhiêu năm nay, đến ngày hôm nay có thể nói là ngày nhục nhã nhất trong cuộc
đời của ông ta.
Nhưng ông ta lại không dám mở miệng nói gì, chỉ đành trơ mắt nhìn Quân Tường, hai hốc mắt như thể sắp phun ra
lửa đến nơi.
Quân Tường nhìn theo Trần Nhã đi vào trong bếp, lúc này mới thu lại tầm mắt sau đó cất lời như đang nói chuyện
phiếm: “Ồ, lúc nãy ông nói cái gì?”
Thôi Thanh Vân: “…”.
Nếu như ánh mắt có thể ăn thịt người thì có lẽ Thôi Thanh Vân đã nuốt sống Quân Tường cả trăm lần rồi!
“Tôi nói, tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc là anh muốn cái gì?”, hai nắm tay Thôi Thanh Vân siết chặt cất tiếng hỏi Quân
Tường.
Nếu như không phải bây giờ Quân Tường đã khiến mọi người ở đây phải khiếp sợ thì Thôi Thanh Vân thề là ông ta
sẽ giết chết Quân Tường.
Nhưng bây giờ Quân Tường lại mạnh như thế, Thôi Thanh Vân chỉ đành lựa chọn cúi đầu.
Nhìn thấy Thôi Thanh Vân có vẻ không ưa mình, nhưng lại mang bộ dáng quỳ trên đất không dám ra tay, trong lòng
Quân Tường cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Ngày hôm nay ông xỉ nhục bố vợ tôi, chỉ cần xin lỗi là được, nếu như ông ấy đồng ý tha thứ thì tôi sẽ tha cho ông,
thế nào?”, Quân Tường đan tay vào nhau sau đó đặt lên bụng mình.
Thôi Thanh Vân lập tức cảm nhận được, Quân Tường giống như một con rồng thượng cổ, mang theo cơ thể đồ sộ
đè về phía mình!
Khí thế ngồn ngộn đã đủ khiến cho Thôi Thanh Vân nổi hết cả da gà.
Nhưng mà, quay đầu lại nhìn về phía Trần Kiền, trong lòng Thôi Thanh Vân vẫn có chút kháng cự.
Mặt mũi nhăn nhó, rồi lại quay đầu nhìn về phía Quân Tường: “Tôi đường đường là người nhà họ Thôi, sao có
thể…”.
Quân Tường nhấc chân đạp thẳng vào mặt Thôi Thanh Vân, cả cơ thể của ông ta lập tức ngã vật ra đất, Quân
Tường đứng dậy khỏi ghế, hai tay đút túi quần, nụ cười trên mặt đã tắt ngấm mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng
u ám.
Giọng nói cũng mang theo sự chết chóc: “Lời của Quân Tường tôi nói, ông nghe không hiểu à?”
Nửa bên mặt của Thôi Thanh Vân bị đá rách mấy vết, màu tươi chảy ra đầm đìa.
Nhìn vào ánh mắt u ám của Quân Tường, cơ thể ông ta đang hướng về phía Trần Kiền nói: “Xin xin xin lỗi, tôi sai
rồi…”.
Trần Kiền khẽ liếm môi, nhìn về phía Quân Tường sau đó lại nhìn về phía Thôi Thanh Vân.
Thôi Thanh Vân mà ông ta biết đến vẫn luôn trong tư thế ở tít trên cao, hơn người một bậc, lúc nào cũng hất hàm sai
bảo chưa từng khách sáo với ông bao giờ.
Nhưng, Thôi Thanh Vân lúc này lại giống như một con chó, cứ thế quỳ trên mặt đất, không còn chút tôn nghiêm nào.
Thậm chí, Thôi Thanh Vân lúc này với biểu cảm vặn vẹo như thể sắp nghiền nát răng mình đến nơi, nhưng ông ta
vẫn phải cúi thấp đầu xin lỗi mình.
Kiểu thái độ mạnh mẽ và cứng rắn này đã ép Thôi Thanh Vân phải phục tùng, điều này khiến Trần Kiền cảm thấy
sung sướng hơn bao giờ hết.
Quân Tường đối diện với Thôi Thanh Vân nhưng sắc mặt không hề thay đổi: “Lúc nào bố vợ tha thứ cho ông, thì lúc
đó ông có thể dừng lại”.
Sắc máu trên mặt Thôi Thanh Vân dần mất hết, hai mắt bởi vì nhục nhã mà biến thành đỏ lừ, nghiến chặt rang nói:
“Người anh em, đủ chưa? Làm gì cũng phải có giới hạn, để lại đường lui cho mình”.
“Còn đường lui thì sau này gặp nhau còn dễ nhìn mặt…”.
“Bốp!”, biểu cảm của Quân Tường lạnh băng, anh dứt khoát vung tay cho ông ta một cái tát.
“Ông cũng xứng? Xin lỗi!”
Trần Kiền cũng bị doạ cho giật bắn cả người, nhưng sau vẫn cố giữ được bình tĩnh.
Thôi Thanh Vân nghiến chặt hai hàm răng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục quay đầu qua nhìn về phía
Trần Kiền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia chủ họ Trần, xin – lỗi!”
Lúc này, Trần Nhã cũng bưng một bát mỳ tương hầm ra.
Lúc nãy cô ta đã nhìn thấy bộ dáng Quân Tường khi nổi giận, cho nên ánh mắt lúc nhìn về phía Quân Tường có chút
tránh né.
Sợi mỳ bóng bẩy, thịt hầm ớt xanh phía trên hương bay ngào ngạt.
Quân Tường quay đầu lại, lúc nhìn về phía Trần Nhã thì sự giết chóc trên mặt lúc nãy đã biến mất tăm mà thay vào
đó là nụ cười tươi rói lúc nãy.
Bê bát mỳ qua, Quân Tường bắt đầu ăn.
Trần Nhã không thể không thừa nhận rằng, người đàn ông trước mắt này quả thực rất đẹp trai.
Cho dù chỉ là ăn một bát mỳ tương hầm bình thường thôi cũng mang theo sự nho nhã khó mà diễn tả, mỗi một miếng
đều đẹp đến mức khiến người nhìn cảm thấy lòng vui phơi phới.
Như thể thứ mà anh ăn không phải mà mỳ tương hầm mà đang ăn món Pháp cao sang vậy.
Khí chất, có thể quyết định mọi thứ.
Trần Kiền nhìn đến mức không biết phải nói sao cho phải, còn Thôi Thanh Vân thì nghiến răng nghiến lợi xin lỗi.
Hai mắt dán chặt về phía Trần Kiền, ý muốn giết người ngập đầy trong mắt như sắp phun ra ngoài.
Nhìn đến mức Trần Kiền đứng ngồi không yên, Quân Tường liền cất tiếng: “Bố vợ, bố nghĩ xem, bây giờ cho dù có
tha cho ông ta thì nhà họ Thôi sẽ tha cho bố không?”
Trái tim Trần Kiền thót một cái, Thôi Thanh Vân ở nhà họ Trần phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy.
Nếu như thả ông ta ra, thứ mà Trần Kiền phải đối mặt chắc chắn là sự trả thù điên cuồng của nhà họ Thôi!
Thôi Thanh Vân hận đến mức muốn nghiền nát hàm răng mình, phẫn nộ quay đầu nhìn vào đám vệ sĩ đi cùng mình
Top Truyện Hay
đến đây, đám vô dụng, lúc quan trọng nhất thì lại không dám động tay.